TÂM SỰ NGƯỜI LỚN TUỔI

TÂM SỰ NGƯỜI LỚN TUỔI

Tôi năm nay đã 65 tuổi rồi, chỉ còn vài tháng nữa là bước vảo tuổi 66.

Ai rồi cũng vậy, tuổi đời càng chồng chất, thì sức vóc càng lúc càng hao gầy – yếu đi, và trí tuệ cũng theo đó mà suy kém giảm dần, không còn nhạy bén như thuở nào nữa, sức phấn đấu cũng tùy theo đó mà suy giảm trầm trọng. Bằng chứng là những hoạt động của tôi mấy lúc gần đây, đâu còn nhanh nhẹn như trước đây được nữa. Lắm lúc vì tuổi cao sức yếu, tôi đã buông xuôi tất cả. Hay vì sĩ diện, mà tôi đã cố gắng để làm, nhiều lúc tôi cứ ngỡ rằng, tôi đã làm việc rất nhiều – rất cật lực. Nhưng thực chất, thì lực bất tòng tâm, công việc cứ ngất ngứ – cứ chựng lại, giải quyết không đâu đến đâu được cả. Đôi lúc gặp phải chướng duyên, tôi đã chùn lòng – run tay – co quắp – tránh né – đùn đẩy, mà không dám đối mặt với thực tại, làm mất lòng tin của thế hệ đàn em. Bế tắc trước sự bất phục của người khác, tôi võ đoán – kẻ cả – nóng nãy lấn lướt, làm ảnh hưởng đến thân giáo. Nhiều lúc tôi thể hiện là tôi còn quá đủ trí tuệ, hoênh hoang với nhiều lý thuyết dạy đời, nhưng mỗi lời nói giong dài được thốt ra đều rổng toếch, làm ngán ngẩm người nghe, không mang lại lợi ích thiết thực.

Tôi không thể ỷ mình là tuổi cao – là cấp lớn rồi ganh tỵ với tuổi trẻ, vùi dập tài năng, vô tình làm một viên đá lăn quay giữa đường, cản trở lối đi, làm chậm bước phát triển của tổ chức – làm cản trở bước tiến của tuổi trẻ. Trong khi đó, xã hội thì càng lúc càng tiến triển – vươn tới vô cùng. Để bắt kịp với thời đại, phải cần nhiều ở sức vóc năng động hơn, có đủ tay nghề chuyên năng tinh xảo – nhạy bén hơn, mới đủ năng lực ứng xử kịp thời trong thời đại tên lửa này, chứ lớn tuổi rồi, chậm lụt như tôi, thì chỉ có làm thêm trì trệ.

Chẳng lẽ tôi cứ mãi ngờ nghệch – tự ru ngủ – tự thôi miên chính mình, khư khư ôm lấy chiếc ghế chong chênh, phó mặc cho con thuyền vô định, thì tôi có tội với lịch sử biết bao !

Tôi viết lên những dòng này là muốn cảnh tỉnh chính tôi, là phải biết nhìn thẳng vào sự thật, phải biết toàn tâm toàn ý, ròng rả thắp đuốc đi tìm người kế tục, thay mình tiếp tục làm nên sự nghiệp truyền đăng. Không thể còn có cái suy nghĩ thiển cận, chỉ có ta mới là trung tâm vũ trụ, mà phải thấy ra rằng, chung quanh ta còn có biết bao tài năng vượt trội. Và nhắc nhở với tuổi trẻ hôm nay, là phải thấy rõ sứ mệnh trọng đại, các anh các chị không còn thời gian để bàng quan hay ỷ lại, mà phải tự thân rèn luyện – phấn đấu để đủ sức gánh vác trọng trách, đang kỳ vọng đặt trên đôi vai trẻ trung của các anh các chị thế hệ trẻ hôm nay !

Lam Nhã Thảo Am, 20/7/2015.




TA CÒN ĐỂ LẠI GÌ KHÔNG

TA CÒN ĐỂ LẠI GÌ KHÔNG
Người Lái Đò Thầm Lặng

Thời gian lặng lẽ trôi xa, buông theo áng mây trôi hờ hững. Chặng đường vẫn còn đó với dẫy đầy gập ghềnh – gai gốc, nghiệt ngã bủa trùng. Dẫu sông dài – biển rộng, dẫu gian khó nghìn trùng, hình ảnh người lái đò, gò tấm lưng gầy, với mái tóc bạc phơ bụi phấn, mãi mãi âm thầm lặng lẽ, tôn vinh trong mỗi lòng nhân thế.

Ví dầu trên mỗi cung đường, con nước xoay chiều sóng gió, lòng người khúc mắc – hun hút lạnh ngắt vô tình rẽ chia – gắt gỏng gieo điều oan khuất trái ngang. Người lái đò vẫn ung dung lặng lẽ giữa lòng đời vạn biến, bận rộn say sưa, dầu dãi nắng mưa, đưa từng đợt khách tấp nập sang sông, hết thế hệ này đong đầy biết bao kỉ niệm ngậm ngùi đi qua, thì nối tiếp thế hệ trẻ khác êm đềm lại đến. Người lái đò miệt mài cần mẫn, nhận lãnh sứ mệnh trồng người cao quý, cặm cụi chăm bón, trang bị hành trang – thắp lên tin yêu – truyền trao tri thức – thắm đượm tinh hoa Phật chất, nâng bước thế hệ mai sau kịp thời trưởng thành, vững vàng trên chính đôi chân của mình, dang rộng đôi cánh mạnh dạn vào đời – đăng trình cặp bến tương lai.

Trên từng mỗi dòng chảy, dẫy đầy gió to sóng dữ, lưu vong trên chính quê hương gian khó, đòi hỏi thách thức – cân não, vẫn tĩnh tại giữ vững tay chèo vượt qua bóng đêm dọa dẫm, đọng lại biết bao dư âm, chan chứa tấm lòng vị tha, có thủy có chung, tâm huyết hy sinh vô bờ bến, giữ vững tay chèo băng băng hướng về phía trước.

Ngày thì cữ mãi trôi qua, dòng sông thì cứ mãi hoang sơ trống vắng, nỗi sẻ chia cứ lây lất một trời yêu thương. Đêm thì mù tịt, bóng tối đoanh vây chôn vùi tuyệt vọng. Dẫu chờ đợi – có ước mơ, bóng đêm vẫn cứ âm thầm hững hờ câm nín. Ngoài trời đổ mưa tầm tả, nhưng mưa trong lòng thì xối xả nhiều hơn.

Cuộc đời là thế, với những dẫy đầy ngã rẻ xuôi ngược chông gai phía trước, dù phải đối diện với thực tại phù du bất định, với ít nhiều vết tích mất mát xé lòng, hằn sâu đớn đau ê chề, đủ để kinh qua, lớn dần dạn dày thấm thía, đủ để đón nhân ý nghĩa cuộc đời. Dẫu cho gia bần có đói khát – dẫu có lam lũ cơ hàn, thì yêu thương vẫn là vòng tay khẽ khàng rộng mở, âm thầm gọi mời cho nhau.

Ánh nắng cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến một khúc quành thăng trầm lịch sử, thì phải qua ngã rẽ thênh thang. Với trái tim nồng ấm, với nhiệt huyết tràn trề, dẫu cho kẻ ra đi hay người ở lại, kẻ ở bên này hay bờ bên kia mòn mỏi, thì tấm lòng nhân hậu của người lái đò chở đầy yêu thương, vẫn mãi mãi sắc son với trái tim nồng ấm giữa sương hàn lạnh giá, cần mẫn thầm lặng tỏa hương, khát khao dâng hiến trí tuệ cho đời.

“Ta còn để lại gì không ?
“Kìa non đá lở, này sông cát bồi…”
– Vũ Hoàng Chương –

Ta không là gì cả và cũng không có gì cả. Vào đời trần trụi, cọ xát với nỗi đau chào đời, tiếp xúc với không gian đột biến bất thường, tiếng khóc tu oa cất lên đong đầy bất như ý từ đó !
Tuổi thơ dần trôi trong vòng tay yêu thương, cứ ngỡ rằng cuộc đời lắm hoa nhiều mộng trãi dài trước mắt. Rồi ngụp lặn, rồi được giáo dục trong môi trường bưng bít sự thật, dựng đứng cắt xen bóp méo lịch sử, dẫn hướng có ý đồ, mụ mẫm theo định hướng xa vời không thực tế, đánh mất nhân bản, o ép tự do, hướng đến tự chủ bản thân cũng không còn.

Nhưng thực tế thì phủ phàng, được tiếp cận ít nhiều lương trị, lắm lúc từ thâm sâu, ngon lửa tri thức như chợt lóe lên, từng đóm nhỏ khơi gợi, thấy được những chứng cứ bức súc đau lòng chung quanh, những dã tâm mưu mô lọc lừa toan tính, làm dấy lên ít nhiều nhũn chí nản lòng. Nhưng, những hứa hẹn một thiên đường ảo tưởng, những quyền lực độc quyền giả tướng được trao, những miếng mồi béo bở của biết bao mồ hôi nước mắt và có cả máu đào của biết bao đồng loại, đang ỡm ờ trước mắt, đã làm tối mắt lương tri, không còn tự chủ, quán tính vô tri vô thức cúi đầu lãnh cảm phục tùng, tạo thêm đen tối không gian, thời gian trãi dài âu lo nghìn trùng bức bối, dày xéo tha nhân, làm cho thịt da, tri thức, mãi mãi đau đớn nhức nhối khôn nguôi.

Những mơ ngủ lâu ngày đã đẩy tuổi trẻ rong chơi xa vời theo dòng thác loạn, mà nỡ quên đi thận phận chính đáng làm người, trách nhiệm cao quý đối với tha nhân. Như cơn sóng ngầm từ lâu quằn quai rên rỉ đắng cay. Ánh sáng mặt trời chợt thức, từng đóm nhỏ lóe lên xé toạc màn sương đêm đen tối.

Tuổi trẻ hôm nay như chợt đánh thức, ý thức được trách nhiệm nặng nề trước tiền đồ tổ quốc.
Sức trẻ đong đầy nhựa sống, vươn vai Phù Đổng, làm nên lịch sử. Lịch sử có được sang trang, non sông gấm vóc có được huy hoàng, quốc tổ có được hùng cường vững mạnh. Mảnh đất quê hương thân yêu , nơi chôn nhau cắt rốn của biết bao tuổi thơ ngọc ngà trong sáng, đang nằm gai nếm mật, quằn quại thương đau, rách nát tua tủ tả tơi. Có được gìn giữ trọn vẹn, vá lại lành lặn an toàn hay không, đều nằm trọn trong đôi tay trẻ trung vững chãi của thế hệ tuổi trẻ hôm nay!…

“Đã mang tiếng ở trong trời đất
“Phải có danh gì với núi sông”
– Đi thi tự vịnh – Nguyễn Công Trứ –

Sĩ phu với tâm thế – cốt cách trượng phu, trải qua dòng đời nghiệt ngã vì cuộc mưu sinh, gầy dựng gia nghiệp – đạo nghiệp, có chí nguyện vị tha, vì tha nhân mà hi hiến phụng sự. Chí đã sâu – nguyện đã lớn thì tiền tài vật chất là phù du, những tháng năm phụng sự tổ chức nào có nề hà, sẵn sàng hy hiến tuổi thanh xuân, mạnh dạn đối mặt gian nan – chướng duyên – nghịch cảnh, hy hiến sức vóc – tài năng – vật chất – tài chánh (hàng trăm triệu VNĐ) để thành toàn đạo hạnh – thành toàn phật sự tổ chức.

Dẫu biết rằng, với thân thể còm cõi còn lại – một ít hơi tàn ngắn ngủi, vẫn miệt mài vun xới mảnh đất vườn tâm, làm kiếp con tằm cần mẫn thắt ruột nhả tơ, “cảo thơm lần giở”, trao lại cho đời gia bảo quý giá trác tuyệt, lưu lại cùng trời đất sử xanh muôn thuở.

Mạnh dạn nhìn thẳng vào như thật duyên sinh: Sinh – Lão – Bệnh – Tử, đây là dòng chảy tư tưởng đại thứ – là quy luật các pháp vô thường bất biến, ai ai rồi cũng nếm trải qua giấc mộng:

“Nhất thiết hữu vi pháp,
“Như mộng, huyễn, bào, ảnh,
“Như lộ diệc như điện,
“Ưng tác như thị quán.”

‘Tất cả pháp hữu vi,
‘Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
‘Như sương, như chớp loé,
‘Hãy quán chiếu như thế.’
– Kinh Kim Cang –
Khi còn hơi thở là đời sống kéo dài. Những giây phút ít ỏi còn lại, phải sống sao cho xứng đáng – có ý nghĩa. Đến lúc tử thần gõ cửa, với dấu chấm hết tròn trịa, thì không hổ thẹn với lương tâm, thảnh thơi – nhẹ nhàng – an lạc – như “cánh nhạn quá từng không” – tự tại cất cánh ra đi như trút bỏ chiếc áo rách. Bởi vì từ khi vào đời, với hai bàn tay trắng, thì đâu có gì để mà vướng bận – nuối tiếc !

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
“Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
“Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
“Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.”
– Thiền sư Vạn Hạnh –

Thân như bóng chớp chiều tà
‘Cỏ xuân tươi tốt thu qua rụng rời
‘Sá chi suy thịnh việc đời
‘Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành.’
– HT.Mật Thể dịch –




CHÍ NGUYỆN DẤN THÂN

CHÍ NGUYỆN DẤN THÂN

“Đã mang tiếng ở trong trời đất
“Phải có danh gì với núi sông”
– Đi thi tự vịnh – Nguyễn Công Trứ –

Sĩ phu với tâm thế – cốt cách trượng phu, trải qua dòng đời nghiệt ngã vì cuộc mưu sinh, gầy dựng gia nghiệp – đạo nghiệp, có chí nguyện vị tha, vì tha nhân mà hi hiến phụng sự. Dẫu biết rằng, với thân thể còm cõi còn lại – một ít hơi tàn ngắn ngủi, vẫn miệt mài vun xới mảnh đất vườn tâm, làm kiếp con tằm cần mẫn thắt ruột nhả tơ, trao lại cho đời gia bảo quý giá trác tuyệt, lưu lại cùng trời đất sử xanh muôn thuở.

Mạnh dạn nhìn thẳng vào như thật duyên sinh: Sinh – Lão – Bệnh – Tử, đây là dòng chảy tư tưởng đại thứ – là quy luật các pháp vô thường bất biến, ai ai rồi cũng nếm trải qua giấc mộng:

“Nhất thiết hữu vi pháp,
“Như mộng, huyễn, bào, ảnh,
“Như lộ diệc như điện,
“Ưng tác như thị quán.”

‘Tất cả pháp hữu vi,
‘Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
‘Như sương, như chớp loé,
‘Hãy quán chiếu như thế.’
– Kinh Kim Cang –

Khi còn hơi thở là đời sống kéo dài. Những giây phút ít ỏi còn lại, phải sống sao cho xứng đáng – có ý nghĩa. Đến lúc tử thần gõ cửa, với dấu chấm hết tròn trịa, thì không hổ thẹn với lương tâm, thảnh thơi – nhẹ nhàng – an lạc – như

“Nhạn quá trường không
Ảnh trầm hàn thủy
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm.”

Dịch:
‘Nhạn bay trên không
Bóng chìm đáy nước
Nhạn không có ý để lại dấu tích
Nước không có ý lưu giữ bóng hình.’
– Hương Hải Thiền Sư –

Tự tại cất cánh ra đi như trút bỏ chiếc áo rách. Bởi vì từ khi vào đời, với hai bàn tay trắng, thì đâu có gì để mà vướng bận – nuối tiếc !

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
“Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
“Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
“Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.”
– Thiền sư Vạn Hạnh –

‘Thân như bóng chớp chiều tà
‘Cỏ xuân tươi tốt thu qua rụng rời
‘Sá chi suy thịnh việc đời
‘Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành.’
– HT.Mật Thể dịch –




TÂM SỰ MỘT NGƯỜI ĐI

TÂM SỰ MỘT NGƯỜI ĐI

Gia Đình Phật Tử Việt Nam là một tổ chức giáo dục đạo đức tâm linh, ứng dụng – tu học giáo lý Phật Đà để hướng thiện cuộc sống. Là một Phật tử thuần thành chân chánh, chúng ta ý thức được rằng, đời là một dòng chảy cuộn xiết đến vô cùng, trong đó trộn lẫn vui sướng và khổ đau. “Nghiệp” luôn luôn trĩu nặng trên đôi vai – đoanh vây quanh ta suốt cuộc hành trình vào đời, dứt nghiệp là dứt khổ đau buồn tủi

Tệ nạn xã hội, đang là nỗi đau nhứt nhối của những tấm lòng có lương tri, nếu xa rời Phật pháp, chúng ta chơ vơ trước ngã ba đời đầy bão chướng. Tu học – thấm đẫm Phật pháp, nhân sinh định hướng được cuộc đời, vững vàng dấn thân, không vong thân sa lầy trác táng

Gia Đình Phật Tử là một tổ ấm muôn đời, nơi mà tuổi thơ của chúng ta đã được ấp ủ gắn liền tình cảm thân thương, dẫu có đi xa, ai nấy cũng đều hâm hấp nhớ về một thời sinh hoạt – vui chơi – tu học đằm thắm bên nhau, tay chung tay “Đây gia đình cùng nhau chung thân ái…”

Hôm nay, do sinh kế – học tập, mỗi người mỗi ngã, nhưng mỗi lần về lại quê hương, là chúng ta lại vội vàng tìm lại dấu ái xưa, nơi khắc ghi một thời êm ấm thân thương, nơi đã góp phần hành trang, giúp cho chúng ta được thành nhân hôm nay

Nhớ quá đi thôi! Càng nhắc đến là càng gợi nhớ nôn nao da diết, lòng dặn lòng, một ngày nào đó chúng ta lại về, để được nhìn lại mái chùa xưa, nhìn lại mái ấm – nơi đó có từng khuôn mặt thắm thiết thân quen, được tâm tình – nối tiếp vòng tay thân ái xưa, hát lại bài ca chung gia đình mãi mãi

Như đọc được nỗi tiếc nuối da diết đọng lại trên từng khuôn mặt người đi. Người ở lại cũng không khác gì, mỗi buổi chiều chủ nhật sinh hoạt, lúc nào cũng trĩu nặng ưu tư, hướng mắt nhìn xa ra cổng chùa, mong đợi từng khuôn mặt người về…

Hè về, có lẽ bộn bề vì cuộc mưu sinh – học tập, biết bao lo toan luôn luôn nặng trĩu canh cánh bên lòng, nhưng khi nhận được tín hiệu thân thương, ai nấy cũng đều tất bật xắp xếp công việc, nhắn gọi nhau, hẹn gặp nhau trong giờ phút thiêng liêng đong đầy thân ái
Hẹn ngày hạnh ngộ !




Hạ Cánh Giữa Tầng Không

Hạ Cánh Giữa Tầng Không
– Ghi dấu ngày nghỉ, rời tham gia phật sự BHD Bình Thuận –

Cánh lộc non tơ nhỏ nhắn – khẻ khàng nhú ra từ thân cành, lá chuyển mình – nẩy ra giữa lòng đời gian nan cơ cực. Trong màu áo xanh ngọc xinh xắn, trãi năm tháng miệt mài gian khó, lá được thân cành đùm bọc thương yêu che chở, tưới tẩm tinh hoa đất trời. Lá vươn mình trưởng thành, khoác lên mình mầu áo xanh thẳm. Trong từng cơn gió thoảng về rung khua, chan hòa nắng ấm, cùng với biết bao bạn bè đồng hành – đồng tâm hợp lực –– chung sức chung lòng tỏa hương khoe sắc, trao lại cho đời biết bao nhựa sống – tỏa mát nhân gian.

Thời gian dần trôi – bóng câu cửa sổ, Xuân – Hạ – Thu – Đông, Sinh – Lão – Bệnh – Tử, quy luật tuần hoàn – vô thường, ai rồi cũng phải trải qua. Đến cuối dòng đời, ngẫm lại chưa một lần lầm lỗi – quay lưng, để lại vết đời lấm lem. Nhìn lại với tấm lòng hy sinh – trung trinh – son sắt, đã cùng với biết bao anh chị em đồng sự chung lưng đâu cật – kề vai sát cánh, sẵn sàng đối mặt gian nan thành toàn sứ mệnh thiêng liêng.

Sau những tháng ngày dài khó khăn – tích cực vận động – để tìm sự đồng tình, hôm nay mới được bàn giao lại thế hệ kế tục sự nghiệp thiêng liêng.

Trọn cả cuộc đời dâng hiến, như con tằm cần mẫn – thắt ruột nhã tơ, trao lại cho đời biết bao thế hệ, gói mình ấm êm trong tấm lụa vàng óng ả. Bây giờ nhìn lại, cảm thấy lòng thong dong – thanh thản thảnh thơi – nhẹ bước vào tầng không, không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.

Gửi gắm tâm tư, hy vọng những thế hệ nối tiếp sự nghiệp truyền đăng, với sức trẻ tràn trề, trí tuệ sáng tạo, luôn luôn làm mới sinh hoạt, giữ vững tay chèo – lèo lái con thuyền vượt qua gian khó, chuyển hóa thời cuộc – làm nên lịch sử, cặp bến bình yên.

Bóng ngã trời Tây, màu trời xám ngắt, cánh mây lam nương gió dần trôi. Cánh nhạn quá tầng không – nhẹ nhàng qua sông, hạ cánh bình yên bên lều cỏ – cảo thơm lần giở trước đèn !

Lam Nhã Thảo Am. Vào Hạ – 2023.




THẢO AM ĐỈNH TUYẾT

Thảo Am Đỉnh Tuyết

Thảo am đỉnh tuyết gió hú mây ngàn chân xếp tròn khuôn trăng thánh thiện quanh năm suy tư trầm lắng tháng ngày trong trẻo thơ ngây bổng chốc thoảng mây e ấp buông xuống trần trụi bạch ngọc hồng hoa vun vút vờn cao cánh đào chớm nở run rẩy nắng xuân nóng bỏng miên man triều dâng lặn ngụp triền miên điên đảo mụ mẫm cơn mê đi hoang bất tận

Đường xa ngút ngàn hun hút mòn mỏi trược dài theo năm tháng lăn lóc bụi đời điên đảo cỏi trần ai vạn dăm mù khơi trăm năm một giấc kê vàng mỏi gối chùn chân bao lần nãn đời lận đận tình người bạc thếch như vôi

Cỏi hư vô chân mây gát núi cội thông già ngã bóng chiều hôm chim ríu rít gọi đàn tìm về tổ ấm ánh nguyệt vờn hoa sóng sánh ánh bạc màu sương gió năm tháng mãi chơi xa quên cả lối về gió dừng lại mây dừng trôi chim hạc mỏi cánh

Nơi của vô cùng cung son thếp vàng ấm áp nến ngọc lung linh hạt mầm chớm nở hoa lá bổng thầm thì gió thoảng rung khua chim hát sơn ca tung tăng thềm ngọc thơ ngâm mấy khúc sáo vi vu vào không chiều tà yên ả lá vàng xào xạc mỗi bước sen thơm đi về tự tại thảo am vẫn còn đây tháng ngày đọng lại cảo thơm xưa lần giở trước đen !




TÌNH LAM THẮM THIẾT

TÌNH LAM THẮM THIẾT

Ôi thân yêu biết bao tình lam thắm thiết ! Cái tình cảm thiêng liêng – ruột rà chung cùng dòng máu lam hiền hòa, mãi mãi thắm thiết khắc ghi khó bao giờ phai nhạt. Trên thế giới, chưa có một tổ chức nào có tinh thần dân chủ – bình đẳng – hòa hợp như Gia Đình Phật Tử Việt Nam.

“Nào về đây ta họp đoàn cùng nhau …
“Anh với em ta về sống vui trọn ngày …”
“Cùng nhau múa chung quanh vòng,
“Vui cùng vui múa vui …”.

Dù anh – dù chị – dù em, vì cuộc mưu sinh – nhu cầu công tác hay du học phương xa. Dòng máu lam trong mỗi Anh – Chị – Em vẫn mãi mãi hiền hòa tuông trào trong huyết quản, mãi mãi hoài niệm nhớ về ngôi chùa xưa, nơi có mái ấm Gia Dình Phật Tử, nơi đã trưởng dưỡng đạo tâm cho chúng mình mãi mãi lớn khôn. Rồi một ngày nào đó, rồi anh – rồi chị – rồi em bất chợt trở về, gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, vội vã ôm choàng lấy nhau, trút cho nhau bầu tâm sự qua bao tháng năm dài nhung nhớ. Dù cho có anh – có chị – có em đến với GĐPT sau này, vẫn không cảm thấy xa lạ, anh chị em tình lam thắm thiết trăm trứng nở hoa, cùng nhau nắm tay – cùng hát:

“Đây gia đình cùng nhau chung thân ái !…”




LỜI SAU CUỐI




HƯƠNG LÒNG THÀNH ĐẠO

HƯƠNG LÒNG THÀNH ĐẠO

Một sớm Ni Liên lên mắt biếc
Hào quang rực rỡ tỏa Bồ Đề
Hương chiên đàn thơm tỉnh cơn mê
Từng bước thảnh thơi lòng nhân thế

Nước mắt trần gian tràn bốn bể
Niềm đau ngầy ngụa khắp năm châu
Mỗi bước đi về giữa đêm thâu
Vùi giấc triền miên trên gối mộng

Hồn mãi trôi dài theo gió lộng
Đường xa vương mắc buội trần ai
Sóng đời xô lệch gian nan mãi
Gội rửa muộn phiền cho phôi phai

Tỉnh giấc phù vân lòng nhân ái
Lệ nhòa thành ngọc hóa nên thơ
Rộn rã Ca Lăng hòa trong nắng
Vàng rơi mặt đất bổng hồi sinh

Pháp bảo lung linh trời Đại Việt
Bao hồn tơi tả rớt vô minh
Cửa không mời gọi người quay bước
Bình an thế giới tỏa quanh mình.




Chim Oanh Buồn Ngơ Ngác

Chim Oanh Buồn Ngơ Ngác

Mới hôm nào đến chùa
Niềm hân hoan bát ngát
Phật từ bi thanh thoát
Thầy dịu hiền biết bao

Thầy dạy em rộng mở
Tha thứ không giận hờn
Thầy yêu thương tất cả
Lòng hỷ xã vô lường

Hôm nay em đến chùa
Cửa chùa khóa lặng ngắt
Phật từ bi nơi nào ???
Để đàn con ngơ ngác !

Thầy dạy em yêu thương
Nhưng yêu thương bẽ bàng !
Chơi xa ngoài khung của
Cho đàn con hoang mang …




Ở Nơi Này Biển Cứ Lao Xao

Ở NƠI NÀY ƠBIỂN CỨ LAO XAO

Không hiểu tại sao
từ đâu đó
gió cứ mãi trôi về
làm lao xao hoa lá cũng rung khua

Đêm !
thì ở nơi kia
xa tận khu rừng
cứ yên ắng
Nhưng biển
ở ngoài kia
sóng vẫn cứ ì oàm
vỗ lên vách đá
bọt tung tóe
trắng xóa dưới bước chân

Con thuyền câu
ngoài xa khơi
ánh đèn leo loét
bập bềnh trên sóng

Ở nơi này
bóng in lên vách đá âm thầm
nghe biển hát xôn xao mà ngao ngán
Sóng cứ đổ dồn
đùa nhau theo năm tháng mỏi mòn
cho đá cũng hư hao

Mây thì ở trên cao
gió cứ lùa đi
trôi vào vô tận
khó gửi gắm vần thơ
Lỗi nhịp cung đàn !

Lam Nhã Thảo Am, 16052020




70 NĂM DANH XƯNG GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VIỆT NAM

70 NĂM DANH XƯNG
GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VIỆT NAM

Đất nước thuở chao nghiêng cơn sóng ngã
Nỗi quặn đau dày xéo gót xâm lăng
Quốc tổ điêu tàn dân tộc lẫm than
Đạo pháp suy vì nổi trôi vận nước

Nghe gió hú mây ngàn thêm nối bước
Thổi bùng lên ngọn lửa dậy yêu thương
.Hòa âm vang hoài vọng cuộc chấn hưng.
Gọi sức trẻ tưng bừng khơi sức sống

Nơi gian nan đợi Thu về mong ngóng
Thuở canh tân dậy sóng một nhân hào
Lê Đình Thám ghỉ vào trang sử mới
Mở dòng thơm tuôi trẻ dậy miên mang

Đoàn Thanh Niên Đức Dục mới sang trang.
Bao tri thức hướng về nguồn Phật học
Ban Đông Âu trải lời kinh nhả ngọc
Gia Đình Phật Hóa tỏa ngát xinh tươi

Nhớ tháng tư một chín năm mươi mốt
Danh xưng Gia Đình Phật Tử Việt Nam
Bát ngát nở hoa suối nguồn diệu pháp
Song hành dân tộc mở hưởng ngày mai

Trải dòng xanh Sen Trắng nở hoa khai
Thơm ngát hương yêu ân tình nhân loại
Bảy mươi năm con đường thênh thang mãi
Thế giới huy hoàng Phật hóa tương lai