Có những nỗi ức lòng sao khó nói
Môi còn đây mà không mở nên lời
Sao tình người nỡ nhạt thếch như vôi
Bạc trắng cả mang thêm đời giá buốt
Trăng còn đó mây hững hờ trôi tuộc
Sao bình yên chếnh choáng vỗ quanh bờ
Cho nỗi niềm vây kín cả hư vô
Cho tím tái bờ môi thêm đắng chát
Thôi lặng thầm âm trầm im phăng phắc
Cho thời gian cứ vò nát tâm can
Cho thỏa thích những giọng cười man mác
Tiếng gầm gừ từ hốc núi hoang vu
Vẫn còn đây trong ánh mắt nhân từ
Phật còn đó đầy nụ cười hỷ xã
Nơi hoang tàn bổng ấm lòng yên ả
Niệm từ bi tươi mát đóa sen thơm.