
Trăng già treo giữa nhánh Thu
Miên man sương lạnh lời ru mỏn lòng
Nghẹn ngào bụi phấn mờ rung
Lòng nghe chùng lại ngại ngùng dấu xa
Ngày qua còn mãi bôn ba
Cần cù chăm chút ngàn hoa để đời
Nhưng nay trăng đã xế rồi
Luống cày vụn vỡ bãi bồi nông sâu
Còn đâu nữa nét bạc màu
Dáng phai ngày cũ còn nao nức lòng
Mai về mưa gió thoảng không
Lều mây sương mốc mòn trông mỗi chiều
Lẽ nào hòn đá đìu hiu
Đường mòn ngăn lối chim vào vút cao
Sợi tơ vương vấn lối nào
Làm thêm chếnh choáng nao nao cánh diều
Thôi về ủ lá vườn rêu
Cho cây xanh lá tiếp lời ru êm
Cho dòng nước chảy rộng thênh
Mai kia tươi mát đời thêm sắc màu
Lam nhã Thảo am, 27052554 – 08072010