CỎ DẠI VIẾT THÀNH THƠ
Đường dẫu xa vụt bóng sau lưng
Phương trời mộng sáng bừng phía trước
Sương mờ trắng lạnh lùng dõi bước
Ngày mong manh xin một chút bình yên
Thuở nào còn gió nghĩ mơn man
Cho thấm đẫm sương mai mà xanh biếc
Cho cốt cách mở ra tươi mát
Ấm áp vườn thơm cây lá nở hoa
Rồi lại về ấm lại mỗi vòng tay
Cho yêu thương trải lòng thêm chút nữa
Cho bờ vai vẫn còn nơi nương tựa
Cho ngày dài yên ả trước hoàng hôn
Con nước xanh lùa sóng mãi rập rờn
Nơi cỏ dại vẫn còn vương giấy trắng
Nơi bảo giông bổng hóa thành yên ắng
Cho lời ru viết mãi thành thơ