Thảo Am Đỉnh Tuyết
Thảo am đỉnh tuyết gió hú mây ngàn chân xếp tròn khuôn trăng thánh thiện quanh năm suy tư trầm lắng tháng ngày trong trẻo thơ ngây bổng chốc thoảng mây e ấp buông xuống trần trụi bạch ngọc hồng hoa vun vút vờn cao cánh đào chớm nở run rẩy nắng xuân nóng bỏng miên man triều dâng lặn ngụp triền miên điên đảo mụ mẫm cơn mê đi hoang bất tận
Đường xa ngút ngàn hun hút mòn mỏi trược dài theo năm tháng lăn lóc bụi đời điên đảo cỏi trần ai vạn dăm mù khơi trăm năm một giấc kê vàng mỏi gối chùn chân bao lần nãn đời lận đận tình người bạc thếch như vôi
Cỏi hư vô chân mây gát núi cội thông già ngã bóng chiều hôm chim ríu rít gọi đàn tìm về tổ ấm ánh nguyệt vờn hoa sóng sánh ánh bạc màu sương gió năm tháng mãi chơi xa quên cả lối về gió dừng lại mây dừng trôi chim hạc mỏi cánh
Nơi của vô cùng cung son thếp vàng ấm áp nến ngọc lung linh hạt mầm chớm nở hoa lá bổng thầm thì gió thoảng rung khua chim hát sơn ca tung tăng thềm ngọc thơ ngâm mấy khúc sáo vi vu vào không chiều tà yên ả lá vàng xào xạc mỗi bước sen thơm đi về tự tại thảo am vẫn còn đây tháng ngày đọng lại cảo thơm xưa lần giở trước đen !