Khi Sư Tử Trắng Về
KHI SƯ TỬ TRẮNG VỀ
LOÀI CHỒN CÁO BỔNG NÍN IM
Khi mặt trời lên vô vàn tinh tú lặn
Sư tử trắng về loài chồn cáo thinh im
Khi ánh trăng lên bóng đêm lùi dần lại
Ánh đuốc sáng bừng đen đúa bổng tan mau
Hơn bãy mươi năm tĩnh bình trên độc đạo
Vẫn một chữ tâm da diết với hướng đời
Chưa bao giờ để lòng mình chợt dừng lại
Trên mỗi bến sông muôn màu sắc rủ rê
Yên ắng nhé! Hãy nhủ thầm nhau như thế
Thôi lấm lem bởi tanh tưởi muồi bùn nhơ
Hãy vươn lên trên mặt đời mát như thơ
Cho thanh sạch bợn rong thả buông tục lụy
Lam Nhã Thảo Am, 17022553-01042010
Khánh Hỷ Chu Niên
Từ nhập thế trăng treo đỉnh núi
Tỏa sắc vàng tươi thắm ngàn hoa
Gieo rắc thương yêu đến mọi nhà
Sực nức hương thơm trang Phật tử
Muôn trái tìm hòa chung nhịp thở
Em mãi xa trải lòng rộng mở
Đón tin yêu từ Net văn hoa
Thêm tươi mát lòng em rạng rỡ
Những cỏ nát hương lòng bỡ ngỡ.
Những cây khô chưa được nẩy mầm
Em hãy về tưới tẩm giá Đông
Viết thành thơ ru tròn giấc ngủ
Mây phiêu lãng trôi vê chôn cũ
Gõ cửa trang nhà rung hồn thơ
Gom nắng gom mưa thêm lộc biếc
Xuân ngọt ngào âm áp chu niên
Kính Thương Thầy
Thầy ơi chúng con thương Thầy nhiều lắm !
Trong gian nan thấy ấm lòng nồng thắm
Biết bao nhọc nhằn sự nghiệp đàn con
Lý tưởng vuông tròn ánh trăng vằng vặc
Tình Thầy trò giữ mãi giữa sông trăng
Lùa sóng vàng vào ngỏ ngách nhân gian
Sửi ấm lại tình người bao buốt giá !
Ôi khối tình giữa đại ngàn vật vã
Sóng ùa về rối rắm ở nơi nầy
Cho ngất ngây tình người thêm đắng cay
Cho dại khờ bổng chốc hóa tan mây
Trăng ảnh hiện trên đỉnh cao vời vợi …
Hương Xưa Đồng Nội
Em lại đi một thuở nắng hanh vàng
Đêm bây giờ vườn thưa thêm lạnh giá
Ruộng đông trơ sốc rạ mỗi ngày mưa
Gió vẫn còn vẫy gọi lá đong đưa
Cho hương sắc vẫn còn gieo hương lúa
Cho tàn phai vời vợi với nắng mưa
Em lại về thềm cỏ mãi lưa thưa
Vài vạt nắng thêm ấm lòng sương giá
Cánh én vườn Xuân khép nép thẹn thùa
Thôi hãy lắng nghe từng giọt hương xưa
Làm thức dậy tiếng nước khua dòng biếc
Cho thời gian mãi miết bấy cho vừa
Hương Sắc Trinh Nguyên
Hương Sắc Giữa Đời Thường
Bất chợt gặp em giữa đời thường
Tháng ngày lây lất chốn thảo hương
Quanh năm ẩn khuất dòng suy tưởng
Trả nợ truân chuyên lắm đoạn trường
Hỡi em áo thắm còn hương sắc
Mãi miết ngày qua sóng sánh vàng
Lên đỉnh cao xa còn vương vấn
Trôi theo dòng nhớ mãi lang thang
Mắt biếc chiều nay lại úa vàng
Hương xưa phai sắc chốn truy hoan
Cho đời trôi mãi vào vô tận
Em vẫn trăm năm trãi mộng vàng
Giữa chốn thảo am thầm lặng lẽ
Chuông khuya đọng lại dòng kinh thư
Cho dư âm thả vào quá khứ
Tháng ngày còn lại với chữ Như !
Hương Lòng
Hương Lam Tỏa Ngát
Hướng Đời Mỗi Ngã
Rời xa em thuở tháng năm tròn dáng ngọc
Bây giờ về mắt biếc vẫn trong xanh
Nơi xa xưa ơi ! Những ngày dài êm ái
Hai mái đầu chụm lại thuở yêu thương
Bây giờ xa mái trường đại học
Ở đâu nơi hương xưa còn quay quắc
Trong mỗi lòng da diết quên thôi
Bây giờ về vẫn còn đó mỗi người
Sao xa cách một trời hiu quạnh
Mắt môi thêm hoang vắng mong manh
Ân tình này thôi đành khép lại
Áo trắng ngày xưa rời khỏi bờ vai
Đời còn dài xin hướng đến tương lai
Thêm mái ấm thôi một thời hoang dại
Cho áo hồng thêm ấm lại đôi vai
Cho mắt môi thêm tươi rói nụ cười
Nơi em đến, tôi đi hướng đời mỗi ngã
Thì mai này mỗi đứa mỗi cành mai
Huynh Trưởng Việt Nam
Hồn Đá
Vẫn còn đây đêm dài lạnh cóng
Giữa tuyết sương giá buốt chạnh lòng
Đếm giọt thời gian mưa lắng đọng
Còn lai mầu xanh rêu quanh vòng
Biển quanh năm thì thầm nỗi nhớ
Núi cao sừng sửng có hoài mong
Tiếng vọng sau xưa hồn của đá
Giọt lệ thành châu mãi chưa xong
Tiếng nước nguồn xiết bao oan khổ
Bờ quạnh hiu mấy thuở nghiêng đầy
Chớp mắt mây buồn lên mắt tím
Chơi vơi một khối ân tình này
Cheo leo mỏm đá quyền được sống
Bên bờ vực thẳm đá lặng thầm
Cho cao xanh mãi dài mơ ước
Bên đời rực rỡ đóa nắng hồng
Học Kinh Pháp Hoa
Thuở nào nâng hạt uyên nguyên
Ươm lên sỏi đá nẩy mầm tương duyên
Hạt nào phiêu bạt muộn phiền
Lang thang mấy độ hương thiền vô biên
Gió lay lần mở cánh sen
Thơm hương ngan ngát trải miền đất xa
Giọt ma ni đẫm ngàn hoa
Cho tươi thắm mãi giao hòa nắng mai
Biết đâu thật dẫu tàn phai
Mộng đời như thả nỗi dài vô chung
Bây giờ mưa nắng chập chùng
Thấy như huyễn mộng mới từng phút giây
Mĩm cười hiện hữu là đây
Không như ôm trọn vòng tay đất trời
Sáng mai mưa đẫm gọi mời
Cho cây nhú mộng ươm đời nở hoa
Tường giây hiện hữu vỡ òa
Kinh Hoa tụng lại hải hòa triều âm
Trăng còn khai thị long lanh
Ngàn xưa tri kiến âm thanh tuyệt vời !
Hát Lời Mẹ Ru
Nắng nghiêng đổ xuống hiên mai
Dấu xưa còn lại chút này mẹ ơi
Chân trần quảy gánh ngược xuôi
Vai gầy trĩu nặng trọn đời cho con
Đây rồi chim hạt về non
Bên kia khung cửa dấu mòn đường xa
Ầu ơ kẻo kẹt ngày qua
Võng đưa khôn lớn đẫm nhòa lời ru
Hương thầm xưa chút phận nào
Cũng còn trao lại dáng sao giữa đời
Bây giờ mỗi bước trùng khơi
Tạ ơn sau trước mỗi lời khắc ghi
Cảo thơm còn lại chút này
Đài sen dâng hiến tháng ngày ấm êm
Hương nguyền vẹn thỏa bên thềm
Cho thêm sắc thắm thôi mềm cỏ rêu
Quanh nghe sương khói hư hao
Trúc lao xao cũng gió vào cửa không
Phật nghe Phật cũng buông trầm
Dẫu cho tăm tối hương lòng thoảng xa !…
Lam nhã Thảo am, nửa khuya 16022553 – 31032010
Hành Trình Non Nước
Lá mở lòng nắng vàng phơi óng ánh
Gió vô tình tơi tả giữa hòng hôn
Xào xạt khô lên lối cỏ giòn
Thao thức thả mơ mênh mang viễn xứ
Nơi chợt đên bổng hóa thành tình sửe
Gánh thời gian oần nặng cuối đường xa
Trên đôi vai nợ nước nỗi tình nhà
Hờn rây tóc mây dài dâng hiễn
Áo thư sinh nghe sơn hà nguy biễn
Thuở nghìn năm còn lưu dấu Diên Hỗng
Bạch Đằng Giang hờn chao đảo dòng sông
Sóng đồ xua nghiêng biển đông lặng ngắt
Ngày mãi dài đêm nao nao nữa giác
Đường dẫu xa gánh vững chãi lên vai
Cho bình yên tìm nắng ngọc chưa phai
Sức trẻ tỉnh khôi lời thê sông núi
Lam nhã Thảo am, Thu 2014
Hạnh Ngộ
Giấc Ngủ Bình Yên
Thôi về ủ lá vườn yêu
Trăng treo nghiêng nửa in dòng Lam viên
Đời tan theo mộng nhân – duyên
“Đàm hoa lạc khứ” Lam hiền viễn khơi
Thời gian im ắng dấu đời
Bóng câu xa lặn trọn lời ru êm
Gió khuya chợt thức bên thềm
Chao nghiêng ảnh lạp dáng thêm nhạt nhòa
Kinh thư vọng mãi tàng thơ
Âm vang còn đó dẫu mờ muội phai
Sao cho tròn giấc hiện mai
Sao cho nắng ấm mãi hoài mơn man
Sao cho thuyền giác đáo ngàn
Sao cho chuyển hóa nhân gian đạo vàng
Đời hư hao giấc mộng tàn
Xin thôi ảo vọng dễ dàng bình yên !
Lam nhã Thảo am, nửa khuya 27092555 – 22102011
Giã Từ Huyễn Mộng
Gọi Thức Một Trái Tim
Việt Nam Phật giáo – Phật giáo Việt Nam
Hòa chung dòng máu một trái tim hồng
Rung lên nhịp thở vạn lòng hân hoan
Từ thuở nghìn năm đắm chìm nô lệ
Rồi bao lần dày xéo gót xâm lăng
Dân tộc Việt Nam quặn đau hờn tang tóc
Bao mùa trăng chìm ngập tối tăm
Đâu ánh sáng thổi bùng lên ngọn lửa
Trái tim Quảng Đức gọi thức trời Nam
Những búp sen non tám cành gục ngã
Lửa Yến Phi rực rỡ ánh dương hồng
Gọi Lam về lửa bùng lên Sen Trắng
Đại hội tưng bừng ùa vang tỏa sáng
Là Việt Nam Phật giáo đóa sen trong
Em Ơi Biển Khó Xa Nhau
Ở một khoáng trời
có mái tranh nghèo êm mát
Cát trắng ôm tròn chân núi
sóng vỗ âm vang
Tôi và em
sóng sánh trăng vàng lùa ngân sáng
Ánh mắt xoe tròn
tay buông rộng ảnh triều lăn
Núi thì cao cao ngoài mình chan hòa ra biển
Còn biển thì mênh mông trắng xóa cứ ùa vào
Em yêu núi lợp bóng mây ngàn lên sừng sững
Tôi yêu biển xanh rờn bát ngát tỏa đại dương
Biển gần lại vỗ sóng phủ viền quanh chân núi
Rồi một mai sải dài vuột khỏi cõi chơi xa
Nếu lỡ hẹn thì núi vẫn cứ hoài chờ đợi
Thì xanh ơi ! thôi nhốn nháo gào thét mà chỉ
Sóng giận dỗi ra khơi mang hòn đau mãi miết
Núi lặng thầm trãi lòng cát trắng mãi chờ mong
Dẫu chia phôi quắc quay dễ nào phai nỗi nhớ
Em yêu ơi ! biển xô vào đợi khó xa nhau
Lam nhã Thảo am, nữa khuya 02052554 – 13062010
Em Lại Về
Em Lạc Lối Mơ
Em lạc lối giữa rừng hương mờ ảo
Áo Lam hiền bổng phai sắc màu tươi
Cho chim Oanh ngơ ngác giữa rừng đời
Trời bỗng ngã chiều hôm buồn lạnh dợi
Những hồn tồi lạc loài cơn mộng mị
Thả bóng đêm đen đúa áo lam thương
Cho tình người sao ngoảnh mặt di thường
Xây nghiệt ngã đổ ùa lam vụn vỡ
Những hồn tôi chơ vơ trong lạnh giá
Mắt quầng thâm thêm biến cố tang thương
Những vầng hương lạnh ngắt giữa
Phật đường Sao tím tái lam buồn thêm ngơ ngác
Đâu dáng hiền thầy xưa còn hay mất
Đức từ bi sao bỗng thấy âm u
Những hồn tôi ngây ngất trước danh hư
Cho sóng vỗ nát nhừ mơ ảo tưởng !
Em Đến Nơi Này
Em đến nơi này giữa tháng năm
Mưa đêm tắt ngắm ánh trăng rằm
Làm cho ướt át thêm tâm sự
Ru mãi thương thầm nỗi ngàn năm
Em đến nơi này giữa tháng năm
Hạ buồn nắng ngủ chẳng đến thăm
Làm cho ngơ ngẩn thêm hoang vắng
Nhạc khúc ve sầu mãi ngàn năm
Em đến nơi này giữa tháng năm
Rây rức gió buồn chẳng đến thăm
Chiều loang tím ngát âm thầm nhớ
Phượng vĩ ru buồn mãi ngàn năm
Em đến nơi này giữa tháng năm
Mỗi bước lẽ loi giữa lặng thầm
Cỏ ướt mơn man bàn chân nhỏ
Da diết ru hoài mãi ngàn năm
Đôi Tay Hiền Lùa Thêm Nắng Mới
Đôi Tay Hiền Lùa Thêm Nắng Mới
Em lầm lũi trong mưa nhặt lại
Từng nhánh thơm vung vãi đó đây
Đời tật nguyền xiêu lệch qua ngày
Sao chếnh choáng men say quyền lực
Nét hoa văn bổng dưng cơ cực
Bôi từng dòng đen đúa đời em
Sao mõi dài lặng ngắt buồn thêm
Trăng hoa niên âm thầm bức bối
Sen bừng sáng mở ra trăm lối
Lam ùa về qui tụ trăng thơm
Hương từ bi thấm đẫm dịu êm
Làm rực rỡ đời lam trong sáng
Đời có anh đời còn êm mát
Đón chị về nắng ấm hoa tươi
Mỗi sắc hoa thêm đẹp cuộc đời
Tay thân ái đời thêm tươi rói.
Đếm Giọt Thời Gian
Lặng trầm đếm giọt thời gian
Nghe sao vàng vọt nghe mòn khuyết trăng
H ỏi lòng còn có bân khuân
Bao nhiêm năm đã muội trần nắng phai
Đêm dần tàn mộng hiên mai
Còn cho năm tháng mỏi dài dấu chân
Góc quạnh hiu phong kín dần
Tháp ngà hương thoảng mấy tần cao xa
H oa còn gục mặc chiều tà
Cho phai hương sắc nhạc nhòa dáng mai
Đây rồi giọt nắng vành môi
Ấ m dòng sửa ngọt cho đời thơm hoa
Mộng còn hiện thực gần xa
Thì năm tháng cũng còn là của nhau
Đây rồi một chút thương yêu
Cho cây nhú mộng lên chồi non thơm
Để cho đời mãi ru êm
Trăm năm hạt cát lăn mềm chân chim
Duyên Hạnh Ngộ
Vu Lan Nhớ Mẹ
Mẹ về ánh nắng nghiêng soi
Vai gầy trĩu nặng trọn lời ru êm
Ầu ơ kẻo kẹt ngọt mềm
Nuôi con khôn lớn êm đềm tuổi thơ
Mẹ cho con những ước mơ
Dạt dào giữa sóng đầy vơi dòng đời
Mẹ lung linh ánh rạng ngời
Dịu dầng hiền hậu đọng lời hương yêu
Ân tình dày biết bao nhiêu
Làm sao vẹn thỏa bao điều thiết tha
Mẹ ơi ! bóng ngã chiều tà
Đăng trình lui hót mẹ đà về Tây
Trời hôm nay bổng nhiều mây
Sụt sùi bên mái hiên đầy giọt mưa
Mj ơi ! da diết dòng thơ
Đong thương đọng nhớ bên bờ quạnh hiu
Ngoài kia mưa gió còn nhiều
Lòng con bổng dậy sóng triều miên man
Mẹ ơi ! thương nhớ vô vàn
Bổng con chim khóc dưới dàn Tigon
Mà nghe xa xót héo hon
Mà nghe đau đáu cánh hồng trắng phau !
Dấu Xưa
Mưa sì sụp suốt ngày – qua đêm
Mưa ướt sủng – ngập tràn
Mưa làm lười biếng – ngại ngùng từng bước chân
Mưa chây lười cuộn tròn dưới chăn bông
Nắng ve vãn từng tán cây
Nắng nhảy múa qua kẻ lá
Nắng đổ giọt bên thềm
Nắng ấm cúng cả căn phòng
Nắng đổ bóng theo từng bước chân qua ngõ phố
Phố thị rộn ràng sau những ngày mưa
Lối cũ – đường xưa chim quyên gọi về
Sáo mòn theo từng cung bậc
Từng nốt nhạc buồn rơi vào năm tháng
Réo rắc bồi hồi thao thức ru đêm
Nỗi ao ước vươn xa
Trong xanh bát ngát
Thênh thang đường về
Biển hát mãi nao nao …
Dép Cỏ Đường Về
Dép cỏ đường về nẻo trời Tây
Vô ưu bừng nở sáng cõi này
Anh ơi ! ngàn Lam buồn ngấn lệ
Muôn sao nghiêng bóng tiễn anh đi …
Ta La song thọ nơi thị tịch
Ni liên dậy sóng tiễn Người đi
Pháp âm ghi mãi vườn Lộc Uyển
Tịnh Lam rộ nở đóa từ bi
Sương tuyết nhuộm màu lên tóc bạc
Hóa thân làm kiếp tằm gian nan
Đạo pháp phong ba chưa trọn giấc
Gia Đình Phật Tử trĩu nặng long đong
Dấu Mòn Trên Cát
Tôi đến nhà em sân phơi đầy gió
Em ngồi bên hiên ghế đong dưa
Mắt lúng liếng em cười hoa tươi thầm nở
Sực nức hương xưa lan tỏa đầy giàn
Dấu chân tròn còn in trên cát
Dấu thơ ngây phảng phất vành môi
Em không nói lặng thầm dấu hỏi
Ở xa kia còn có lối đi về?
Nơi thánh thiện vẫn nghìn năm mù tịt
Chốn linh nghiêm như khép kín muôn đời
Dấu thỏ bạch còn im lìm khép nép
Bên song thưa khe khẻ để mắt vào
Sao im ắng cỏ hoa phai sắc
Thêm hoang tàn lạnh ngắt phơi sương
Tiếng dế thở than đầu gió
Hòn đá rong rêu chắn lối về!