Dâng Đóa Sen Thơm
Dáng Thu
Mẹ về trong nắng nghiêng soi
vai gầy trĩu nặng thương hoài mẹ ru
cỏ thơm vạt áo dáng Thu
dẫu qua ngàn dặm ưu từ mềm lòng
mẹ ơi bên bếp lửa hồng
ảnh hương còn quyện mấy tầng trời xa
đây nếp nhà trải phong ba
tháng năm còn lại vào ra hửng hờ
dẫu còn thả một giấc mơ
bến bờ xa lạ mãi chờ mãi mong
vẫn còn đây một tấm lòng
áo con hoa trắng mòn trông lối về
nếu còn thương vẹn lời thề
vị tha trong cỏi trầm khê muội tàn
ân tình xưa hương đạo vàng
sáng trong ảnh ngọc rỡ ràng ngày qua
ảo em hương khói dáng hoa
vòng dây thân ái lời ca ấm lòng
hẹn mai này nhựa sống dâng
Lam trên vạn nẻo trong ngần sắc thu
Lam nhã Thảo am, 08072554-17082010
Dáng Lam
Chuyển Hóa Ta Bà
Chuyển Hóa Rong Rêu
Chuyển Dời Thế Nhân
Chuyển dời thế nhân
Việt Nam tổ quốc ta ơi !
Bốn nghìn năm đó một trời quê hương
Hướng về nguồn cội còn vương
Sao tha thiết lắm tha phương mõn đời
Cho ta làm một con người
Chuyển trời chuyển đất chuyển dời thế nhân
Ôi con người mãi gian truân
Đảo điên trong mộng con thuyền ngàn khơi
Đây rồi một ánh mắt cười
Xua tan đêm tối mặt trời nở hoa
Gió đùn nhẹ mây ngàn xa
Vương hương trong nụ vỡ òa yêu thương !
Philadelphia – PA,
21012552 – 27022008
Chuổi Cười Pha Lê
Oanh Buồn Ngơ Ngác
Mới hôm nào đến chùa
Niềm hân hoan bát ngát
Phật từ bi thanh thoát
Thầy dịu hiền biết bao
Thầy dạy em rộng mở
Tha thứ không giận hờn
Hãy yêu thương tất cả
Lòng hỷ xã vô lường
Hôm nay em đến chùa
Cửa chùa khóa lặng ngắt
Phật từ bi nơi nào ?…
Để đàn con ngơ ngác !
Thầy dạy em yêu thương
Nhưng yêu thương bẽ bàng !
Chơi xa ngoài khung cửa
Cho đàn con hoang mang …
Che Phủ Đời Con
Cơn Mộng Mị
Con Thuyền Xa Bến
Chiều nay trên dòng sông
Con thuyền rời xa bến
Men đời say choếnh choáng
Mang mỏi đời chong chênh
Bờ tre buồn rũ lá
Hàng lau buồn ngẩn ngơ
Trăng vàng thương xót quá
Con thuyền đời chơ vơ
Xin gió cuồng dừng thổi
Nắng đời thôi xối tan
Mái chèo thôi rã mỏi
Con thuyền thôi rách toang
Thuyền ơi dẫu có sao
Phật từ bi biết bao
Nụ cười bao dung quá
Cát Bụi
CÁT BỤI !
Cũng bài hát này: Cát Bụi, nhạc Trịnh Công Sơn. Trước 1975, thuở thiếu thời – trong lứa tuổi hoa niên đã từng rây rức, tiếng hát Khánh Ly buồn buồn đi vào lòng người, cảm nhận xót xa thân phận con người mong manh giữa thời chinh biến Bây giờ, đến tuổi cuối đời, bất chợt bắt gặp giọng ca Khánh Ly với Cát Bụi, làm thêm bùi ngùi thấm thía hơn hạt bụi giữa lòng đời, lăn quay mãi miết trãi qua biết bao năm tháng trần ai, như một gả tài phú xưa, trơ trụi hai bàn tay trắng vào cõi vĩnh hằng !
Hạt bụi nào lăn quay giữa lòng đời
Trãi một thời lang thang chốn không nơi
Dòng đời này hạt bui mãi rong chơi
Cuộc trần ai gõ nhịp mãi quên thôi
Rồi một mai hình hài này rã mỏi
Để một thời tóc trắng bạc như vôi
Mắt môi xưa chân chim lạc lỗi đời
Thời gian nào cũng hao mòn thành cát bụi
Cho miên man lăn lóc cuối chân trời
Mặt trời nào không tối mỗi chiều hôm
Cho men say thấm đẫm mỗi linh hồn
Cho cát bụi mệt nhoài xơ xác ngủ trong đêm !
Bé Xíu Vào Đời
BÉ XÍU VÀO ĐỜI
– Viết cho cháu ngoại dấu yêu –
Mới hôm nào cất tiếng tu oa
Một sinh linh bé xíu vỡ òa
Bàn chân nhỏ đạp tung bối rối
Thân rung rung xinh xắn ngọc ngà
Bé vào đời ngọt lịm lời ca
Trong êm ấm vòng tay ông ngoại
Bé cười vui truyện xưa thần thoại
Mắt xoe tròn sáng rỡ ngoại ơi !
Lam Nhã Thảo Am, 08072550 – 01082006
Bàn Tay Chới Với Tương Lai
Từ lòng nôi vào đời
Đôi bàn tay trắng chơi với
Ngỡ ngàng trước dài mãi miết
Bàn tay chới với tương lai
Xe lăn mòn cát bụi
Đường xa hun hút dáng mây chơi
Bóng ngã chiều hôm buồn lạnh dội
Vòng tay thui thủi một khoảng đời
Trăm năm một giấc mơ dài
Tương lại một đóa hoa ngời tuyết sương
Tàn y hương sắc mộng nghê thường
Kê vàng một giấc mơ tan úa vàng
Ân Nghĩa
Ân Nghĩa
Vói lên trời cao
Công Cha – nghĩa Mẹ – ơn Thầy
Nơi nỗi tiếp tinh hoa
Lớp lớp đàn anh đi trước
Truyền hơi ấm từ vô vàn tri thức
Nợ nhân sinh vay trả biết bao lần
Nơi của vô cùng sinh tử sắc không
Quẳng gánh phiền lo thả buông tự tại
Nơi thẩm sâu bổng hóa thành vô ngại
Phật pháp nhiệm mầu giác ngộ quần sinh !
Áo Tím Tóc DàI
Áo Tím Tóc Dài
Ai hay áo tím tóc dài
Thả bay theo gió mỏi đời nhớ thương
Sợi đi sợi nhớ còn vương
Em trong đáy mắt ngát hương suối hồng
Mây ơi trôi mãi bềnh bồng
Trôi đi trôi mãi thêm lòng hoài mong
Bến bờ xa mõi chờ trông
Thì con nước chảy xuôi dòng tiếc thương
Chân mây biến tích dị thường
Như hoa đóm giữa đời thường như không
Lênh đênh hạt nắng bụi hồng
Thị như hạt cát giữ lòng đời thôi
Thôi thì thôi cũng một đời
Cứ trôi trôi mãi ngàn khơi còn gì
Đêm nghe gió cũng thầm thì
Nghe hoa hoa cũng như vầy dáng hoa
Đêm vàng vọt tiếng ngọc xa
Thì cho hương nhớ nhạt nhòa qua đêm
Ánh Hiện Một Chín Sáu Ba
Ảnh Hiện Một Chín Sáu Ba
Máu đã đổ
xương đã rơi
thịt da nát tan tứ tán
quặn thắt nỗi đau
cả nước trào sôi nước mắt
Lửa từ bi
trái tim bồ tát
hừng hực bùng lên
tham – sân – si chợt tắt
gục đầu trước năng lượng từ bi
Năm mươi năm
nét mực vẫn còn tươi rói
mỗi người Việt Nam
hướng về nguồn cội
thấy nỗi đau sao vẫn còn dằn xé mãi
âm ỉ đâu đây mỗi lòng tê tái
pháp nạn còn dài
làm nhứt nhối lương tri !…
Sắc Xuân Thắm Nở Áo Lam Vui
Sắc Xuân Thắm Nở Áo Lam Vui
Xuân đến rộn ràng khoe sắc thắm
Nét hoa đầy ắp ấm trang nhà
Trí tuệ nở bừng lên sáng toả
Nhân gian tịnh lạc mãi hoan ca
Đây đó chung lòng xây tổ ấm
Nhà Lam thế giới rộng bao la
Vòng tay thân ái lan truyền mãi
Vô vàn tin mới đọng trang nhà
Tha thiết vạn lòng Lam rộn rã
Hướng về thế giới một nhành hoa
Trên tim Oanh nhỏ xoè sen trắng
Chớm nở Hương Lam ngát cả đời
Chỉ có gia đình dây thân ái
Ươm mầm thế giới nở hoa tươi
Sắc thắm vô vàn thêm nắng mới
Áo Lam nô nức khắp nơi nơi…
Người Huynh Trưởng Trẻ
Người Huynh Trưởng Trẻ
Anh, tuỏi trẻ tràn trề niềm hy vọng
Hướng tương lai bừng nở đến vô cùng
Thiếu vắng anh tinh cầu không rực rỡ
Bình minh về tỏa sáng bước anh đi
Muôn hoa bổng đón hương từ trăm ngã
Dáng uy nghi ánh hiện nét sen hồng
Lòng chợt thấy bừng vui ngày mở hội
Hào quang anh chói rọi dáng kiêu hùng
Trên bục giảng từ bi âm sang sảng
Nhựa sống tràn trề sức trẻ hiên ngang
Dám đối mặt với đêm đen nghiệt ngã
Chuyển dòng đời thấm đẫm cả nhân gian
Cánh hải âu rợp mát mãi đại dương
Thuyền cứ rẻ lên sóng cuồng hãnh bước
Cho bình yên bổng hướng về phía trước
Đạo thênh thang trăm sắc tỏa huy hoàng
Ơn Nghĩa Sinh Thành
Nếp Nhăn Vầng Trán
Dáng Xưa
Nguồn Tuệ Giác Tươi Mát
Em Áo Mới Giữa Ngàn Hoa
Em Áo Mới Giữa Ngàn Hoa
Trọn đời một kiếp con tằm
Thắt ruột nhả tơ trao lại cho đời
những tấm lụa vàng óng ả
Em áo mới xum xoe nắng hạ
Ánh lên hương săc trăm hoa
Bướm vờn quanh vũ khúc thiền ca
Làm ấm lại dòng đời bao tẻ lạnh
Sông nước yên bình ngàn xanh yên tỉnh
Một trời mơ êm ả miên man
Dấu yêu ơi mai này rời xa
Vào nơi xứ lạ
Cờ hoa đón mỗi bước chân di
Ngập ngừng muôn ngã
Dấu xưa xa tít nghìn trùng
Cảo thơm lần giở
Lật lại từng trang ấm lạnh đầy vơi !…
Khóe mắt rưng rưng một thời dong rũi
Gió thoảng qua nắng cũng nhạt nhòa …
Còn Lại Chút Hương Này
Đời còn lại chút hương này
Xin cho ấm mãi đôi tay trữ tình
Ngàn sau đọng lại hương trinh
Để cho năm tháng trọn lành ru êm
Mai này giá buốt lạnh thêm
Cũng không lay chuyển làm mềm thịt da
Cũng như hoa tuyết trắng ngà
Làm cho thanh sạch dáng hoa cuối mùa
Đêm còn dài giấc mơ xa
Thì cho mộng mị thôi nhòa tháng năm
Trăm năm như mộng lăn trầm
Duềnh trôi bọt nước âm thầm cuốn xa
Nhạt nhòa cũng một nhánh hoa
Đời thăng trầm mãi bôn ba đường dài
Những còn thêm chút hương này
Thì xin trao lại mai đời nở hoa…
Con Đường Vô Tưởng
Trên con đường xa đi
Mỗi bước liêu xiêu khập khiễng
Đường về chiều sao thấy dài vô định
Bóng tối đổ dồn dọa dẫm ngây thơ
Đường xa đi chân lý bổng mù mờ
Nơi cát bui hóa thành ảo tưởng
Những hư linh khoác áo mờ nhân ảnh
Những hồn tồi như ẩn hiện tham sân
Đường xa đi chợt thấy bân khuân
Hình tượng thuở nào sụp đổ dưới bước chân
Những tán thán bổng hóa thành vô tưởng
Những hào quang xám ngắt giữa đời thường
Đêm chợt về vây kín cả không gian
Thêm giá buốt lên đời quạnh quẻ
Dáng hư linh vang cười nắc nẻ
Trong men say chếnh choáng hư vinh
Các Em Lại Về
Đến hẹn lại lên, các em lại về
dù tuổi thơ đã đi qua, mãi trôi từ thuở nào xa lắc
Ngôi trường xưa, hàng cây trứng cá
thơ ngây tranh nhau những trái ngọt đầy sân
Bảng đen, phấn trắng, sách vở học trò trôi vào suy tưởng
Êm đềm thở nào nét mực thơm tho ắp đầy trang giấy trắng
Thầy chăm chỉ ươm mầm, lời còn vang vọng mãi đâu đây
Dòng đời có mong manh, vẫn lớn khôn theo năm tháng
nhưng năm nào cũng vậy
gió lùa vàng nắng mơn man, các em lại ùa về
chim muôn ríu rít làm cho hoa lá cũng reo vui
Tóc bạc phơ mang cười rạng rỡ
ấm áp thầy trò thơm tách trà xanh
truyện xửa truyện xưa biết bao nhiêu
Đỉnh ngự triều dâng lao xao những chuyến đò chở thời gian
dòng đời trôi… ân tình mãi quên thôi !
20/11/2020
CỎ DẠI VIẾT THÀNH THƠ
CỎ DẠI VIẾT THÀNH THƠ
Thuở nào còn gió nghĩ mơn man
Cho thấm đẫm sương mai mà xanh biếc
Cho cốt cách mở ra tươi mát
Ấm áp vườn thơm cây lá nở hoa
Rồi lại về ấm lại mỗi vòng tay
Cho yêu thương trải lòng thêm chút nữa
Cho bờ vai vẫn còn nơi nương tựa
Cho ngày dài yên ả trước hoàng hôn
Con nước xanh lùa sóng mãi rập rờn
Nơi cỏ dại vẫn còn vương giấy trắng
Nơi bảo giông bổng hóa thành yên ắng
Cho lời ru viết mãi thành thơ
Ở Nơi Này Biển Cứ Lao Xao
Không hiểu tại sao từ đâu đó gió cứ mãi trôi về
làm lao xao hoa lá cũng rung khua
Đêm !
thì ở nơi kia
xa tận khu rừng cứ yên ắng
Nhưng biển ở ngoài kia
sóng vẫn cứ ì oằm vỗ lên vách đá bọt tung tóe trắng xóa dưới bước chân
Con thuyền câu ngoài xa khơi
ảnh đèn leo loét bập bềnh trên sóng
Ở nơi này
bóng in lên vách đá
âm thầm nghe biển hát xôn xao mà ngao ngán
Sóng cứ đổ dồn
đùa nhau theo năm tháng mỏi mòn
cho đá cũng hư hao
Mây thì ở trên cao
gió cứ lùa đi trôi vào vô tận
khó gửi gắm vần thơ
Lỗi nhịp cung đàn !