VƯỜN THƠ – Phan Văn Huy Tâm

 

– 01 –

– 02 –

– 03 –

– 04 –

– 05 –

– 06 –

– 07 –

– 08 –

– 09 –

– 10 –

– 11 –

– 12 –

– 13 –

– 14 –

– 15 –

– 16 –

– 17 –

– 18 –

– 19 –

– 20 –

– 21 –

– 22 –

– 23 –

– 24 –

– 25 –

– 26 –

– 27 –

– 28 –

– 29 –

– 30 –

– 31 –

– 32 –

– 33 -về

– 34 –

– 35 –

– 36 –

– 37 –

– 38 –

– 39 –

– 40 –

– 41 –

– 42 –

– 43 –

– 44 –

– 45 –

 

– 46 –

–  –

– 48 –

– 49 –

– 50 –

– 51 –

– 52 –

– 53 –

– 54 –

– 55 –

– 56 –

– 57 –

– 58 –

– 59 –

– 60 –

–  –

– 62 –

– 63 –

– 64 –

– 65 –

– 66 –

– 67 –

– 68 –

– 69 –

– 70 –

– 71 –

– 72 –

– 73 –

– 74 –

– 75 –

– 76 –

– 77 –

– 78 –

– 79 –

– 80 –

–  – 

– 82 –

– 83 –

– 84 –

– 85 –

– 86 –

– 87 –

– 88 –

– 89 –

– 90 –

– 91 –

– 92 –

– 93 –

– 94 –

– 95 –

– 96 –

– 97 –

– 98 –

– 99 –

– 100 –

– 101 –

– 102 –

– 103 –

– 104 –

– 105 –

– 106 –

– 107 – 

– 108 –

–  –

– 110 –

– 111 –

– 112 –

– 113 –

– 114 –

– 115 –

– 116 –

– 117 –

– 118 –

– 119 –

– 120 –

– 121 –

– 122 –

– 123 –

– 124 –

– 125 –

– 126 –

– 127 –

– 128 –

– 129 –

– 130 –

– 131 –

– 132 –

– 133 –

– 134 –

– 135 –

– 136 –

– 137 –

– 138 –

– 139 –

– 140 –

– 141 –

– 142 –

– 143 –

– 144 –

– 145 –

– 146 –

– 147 –

– 148 –

– 149 –

– 150 –

– 151 –

– 152 –

– 153 –

– 154 –

– 155 –

– 156 –

– 157 –

– 158 –

– 159 –

– 160 –

– 161 –

– 162 –

– 163 –

– 164 –

– 165 –

– 166 –

– 167 –

– 168 –

– 169 –

– 180 –

– 181 –

(Còn tiếp)





HƯƠNG LÒNG THÀNH ĐẠO

HƯƠNG LÒNG THÀNH ĐẠO
Một sớm Ni Liên lên mắt biếc
Hào quang rực rỡ tỏa Bồ Đề
Hương chiên đàn thơm tỉnh cơn mê
Từng bước thảnh thơi lòng nhân thế

Nước mắt trần gian tràn bốn bể
Niềm đau ngầy ngụa khắp năm châu
Mỗi bước đi về giữa đêm thâu
Vùi giấc triền miên trên gối mộng

Hồn mãi trôi dài theo gió lộng
Đường xa vương mắc buội trần ai
Sóng đời xô lệch gian nan mãi
Gội rửa muộn phiền cho phôi phai

Tỉnh giấc phù vân lòng nhân ái
Lệ nhòa thành ngọc hóa nên thơ
Rộn rã Ca Lăng hòa trong nắng
Vàng rơi mặt đất bổng hồi sinh

Pháp bảo lung linh trời Đại Việt
Bao hồn tơi tả rớt vô minh
Cửa không mời gọi người quay bước
Bình an thế giới tỏa quanh mình




Ôm Trọn Quê Hương

Ôm Trọn Quê Hương

Tím ngát cuối thu
Tiếng lòng vọng về
Đêm nghe rì rầm
Đất buồn dậy sóng
Gọi thức trái tim

Đất nước thương đau
Rừng vàng chảy máu
Biển bạc trơ xương
Năm tháng đoạn trường
Xích xiềng trói buộc
Ngàn hoa gục mặt
Hoại cả đời xanh

Dân tộc hiền hòa
Chuyển biến tình yêu
Chan hòa nước mắt
Đau thương bật lên
Căm hờn cháy bỏng

Tức nước vỡ bờ
Vươn dậy thần kỳ
Kiên cường bất khuất
Bi hùng tráng lệ

Ôm trọn đất nước
Rũ bỏ vết nhơ
Xua tan nô lệ
Xóa bỏ bất công
Đòi quyền bình đẳng
Giành lại tự do

Dân tộc Việt nam
Hiên ngang sáng lóa…

Đêm cuối Thu – 17102023




MỘT MÌNH VỚI TRĂNG

MỘT MÌNH VỚI TRĂNG

Ta hát giữa vàng trăng
Trăng soi ngã bóng
Chỉ có ta và trăng
Bạn tình theo năm tháng

Chung trà sóng sánh
Chỉ mình ta và trăng
Hương sen ngào ngạt
Cho năm tháng mỏi dài

Ta hát dưới ánh trăng
Bồi hồi theo năm tháng
Năm tháng mãi dài ra
Trăng lẽ loi đầu cành

Ta nâng ly mời trăng
Giữa Thu vàng miên mang
Vĩnh ly nhé mối tình vô tận
Ước hẹn Thiên hà lại gặp nhau

Lan nhã Thảo am, 14082567 – 28092023

 




MỘT THOÁNG NHƯ MƠ

MỘT THOÁNG NHƯ MƠ

Em về nhớ hoài miên man

Mưa rơi xối xả đầy hồn

Tháng năm mỏi dài tăm tối

Lụt lội bùn tanh tức tửi

Cho đời chếnh choáng buồn tênh

Thôi rồi một thời dĩ vãng

Men say lý tưởng hóa thành

Hư vô tan vào mây khói

Mênh mang một cỏi đường về

Biển trời hải âu lặng gió

Cho lòng khép lại quên thôi

Dẫu cho triều lên hối hả

Lòng không cứ thả lên khơi

Chuyện đời tàn phai năm tháng

Lời kinh thanh thoát … mơ màng !




Chiếc Bóng Viễn Phương

CHIẾC BÓNG VIỄN PHƯƠNG!

Mỗi bước đi về ngàn nhà thơ một túi
Vạn dặm đường xa trầm lặng bóng viễn phương
Mỗi nét tăng thân ảnh hiện ánh chân thường
Nơi tục đế Sen Lam thơm lừng rộ nở




CHA !

CHA !

Cha là vầng thái dương bạch ngọc
Ngọn Thái sơn sừng sửng hướng con đi
Tình yêu cha cao qúi tựa thân cây
Tỏa bóng mát cho đời con khôn lớn




NỐI BƯỚC HUYỀN TRANG

NỐI BƯỚC HUYỀN TRANG

Một mình một ngựa giữa mênh mông
Sa mạc Gobi chẳng bận lòng
Cát bỏng đường dài chân có mỏi
Cũng không lay chuyển chí đại hùng

Huyền Trang vững bước oằn vai nặng
Trinh khiết thơm hương trọn tấm lòng
Dẫu ở ngoài kia mưa có động
Gió to duyên chướng thoảng như không

Lòng trăng bát nhã ý viên dung
Uyên áo tâm kinh mở tuệ hồng
Vạn dặm đường xa Ba la mật
Pháp âm vang vọng mãi tuông dòng

Thuyền lam vượt sóng trên sông lặng
Sứ mệnh truyền đăng đến vạn lòng
Cuối nẻo đường trăng sen trắng nở
Chuông chùa thanh thoát tỏa trong ngân




MÃI RONG CHƠI GIỮA ĐỜI HƯ !

MÃI RONG CHƠI GIỮA ĐỜI HƯ !

Cứ ngỡ rằng trần ai là như thật
Mãi quên đi điên đảo đến bây giờ
Cứ ngỡ rằng dạo chơi trong chốc lát
Nào ngờ đâu mãi miết đến hôm nay

Có bao giờ nghĩ đến cuộc đời này
Là tạm bợ thời gian trong na sát
Mới thấy đó quyền uy đầy sinh sát
Bổng chốc thành mây khói vuột tầm tay

Bổng chốc như rơi rớt chín tầng mây
Như cát bụi phù du đời ngắn ngủi
Cứ gào thét lửa phun mù gian dối
Bốc men say trên đỉnh ngự lắc lư

Ru dòng đời vào giấc ngủ tàn dư
Xây đắp mãi hận thù thêm chua chát
Cho bất công cày nát cả quê hương
Cứ đắp tô trên cát mộng bá vương
Quên hụt hẫng mai này là huyễn mộng !




Kinh Ngọc Thềm Hoa

Kinh Ngọc Thềm Hoa

Đi về từ thuở vô thường
Mộng mơ như sợi mây vương lưng đời
Sang hèn như hạt sương phơi
Một mai rồi cũng tàn phai úa vàng
Đêm nghe mưa dậy mây ngàn
Khói sương mềm thoảng miên man tan dần
Trãi qua những bước thăng trầm
Mới hay mộng giữa hồng trần bể dâu
Tâm như ảnh hiện nhiệm mầu
Ngát hoa thinh lặng thẳm sâu hương thiền
Niềm hoan hỷ nỗi an nhiên
Kinh hoa một biến muộn phiền khơi xa
Pháp như ngọc giọt pha lê
Viễn ly tan biến cơn mê muội dần
Giầy rơm giẫm nát mây ngàn
Rong chơi tam giới ánh vàng tuệ trăng




Lời Chuông Khuya Tỉnh Thức

LỜI CHUÔNG KHUYA TỈNH THỨC

Con thuyền xa dập duềnh trên biển
Tìm bình yên khắc khoải vô cùng
Gió cứ thốc xoáy bùng lòng nước
Thì sóng ơi yên ắng bao giờ

Cây muốn lặng vẫn hoài gió chướng
Mãi rung khua xao động trần ai
Lòng nhân ái không yên bình nữa
Đức từ bi rữa nát bao giờ

Khua tay lên xôn xao kinh động
Cả ba ngàn thế giới rung rinh
Muôn vì sao chụm lại lặng thinh
Ánh trăng nghiêng âm trầm bức bối

Xin lắng nghe lời chuông sám hối
Cho lòng không buông thả lặng êm
Cho hương nguyền thêm trãi rộng thênh
Cho tươi mát lắng trong thanh thản

Xin tỉnh thức trãi lòng nhân bản
Nét văn hoa êm đẹp tình người
Xin mây thôi rối rắm cuộc đời
Thì tịnh độ là đây trong hơi thở




YÊU MÃI NGÀN NĂM !

YÊU MÃI NGÀN NĂM !

Gió lùa trăng, trăng treo ngọn gió

Mây tỏ tình, mây quấn quýt quanh trăng

Trăng hỏi rằng: Mây còn yêu nhớ ?

Trăng nói rằng: Trăng yêu mãi ngàn năm !

 

Mối tình ngàn năm óng ánh trăng vàng

Giữa dòng sông trăng trong vắt miên man

Mãi miết mạn thuyền xuôi êm ả

Mãi ngàn năm, mãi cả dòng đời

 

Nhưng đời không như là mơ

Yên ắng như hồ thu trong lắng

Cho vầng trăng ín đáy sông ngân

Cho cành liễu buông thơ soi bóng âm trầm

 

Mơ cũng chỉ là mơ

Trôi mãi, miên man bến bờ vô tận

Vắt kiệt sức em vô vàn tủi phận

Nơi của ngàn năm đến lặng thầm !…




XIN NẮM LẠI BÀN TAY LAM ẤM CÚNG

XIN NẮM LẠI BÀN TAY LAM ẤM CÚNG
Đôi mắt ướt dòng suối Từ tuôn chảy
Áo Lam hiền xanh mát giữa rừng hương
Giờ hội tụ rộn ràng chim Oanh hát
Ánh nến khuya soi rọi định hướng đời

Nghe gió hờn lùa vào đêm thêm rối
Cuồn cuộn xoay bức xé dáng mây buông
Bàn tay nào nỡ dập nát tang thương
Nỗi nhứt nhối mỗi ngày thêm rạn nứt

Dáng Oanh nhỏ chợt khóc thầm rưng rức
Sao đường dài bổng ngã rẽ mênh mang
Tung bụi mờ thêm gió chướng xốn xang
Sao lạnh ngắt chim Oanh buồn co quắp

Đêm khuya khoắc thôi dài thêm thao thức
Xin trăng vàng thôi úp mặt mây tan
Xin lòng người thôi vội vã rách toang
Xin nắm lại bàn tay Oanh ấm cúng

Cho mắt xưa dòng suối từ đằm thắm
Chảy hiền hòa thấm đẫm giữ hương xa
Áo Lam thơm xinh xắn giữa ngàn hoa
Oanh ríu rít hồn nhiên vui bất tận

Đạt Ma, 18072553 – 06092009




VƯỜN THƠM RỘN RÃ

VƯỜN THƠM RỘN RÃ

Anh lại về miền cỏ hoa xanh mát
Nơi vườn thơm rộn rã tiếng chim muôn
Đón anh về từ thuở mộng còn ươm
Nơi ký ức một thời thêm trong trẻo

Anh là áng mây trôi lên vạn nẻo
Bục giảng vẫn còn màu phấn chưa phai
Mỗi lời anh khôn lớn mỗi hình hài
Ước mơ bước vào tương lai tươi sáng

Nhớ thuở lều trăng in lên vách núi
Đêm trại Hè nghe sóng vỗ trùng khơi
Anh và em bắt nhịp ca thân ái
Cho tình ngưòi thêm lớn mãi quên thôi

Cho đây gia đình sức sống truyền đời
Nơi muôn thuở là tình lam bất diệt
Nơi ươm mầm tâm hồn yêu đất Việt
Tổ quốc còn đạo pháp mới truyền lưu !

Lan Nhã Lam Trang, nửa khuya 08/5/2018




70 NĂM DANH XƯNG GĐPT

70 NĂM DANH XƯNG GIA ĐÌNH PHẬT TỬ VIỆT NAM

Đất nước thuở chao nghiêng cơn sóng ngã
Nỗi quặn đau dày xéo gót xâm lăng
Quốc tổ điêu tàn dân tộc lầm than
Đạo pháp suy vi nổi trôi vận nước

Nghe gió hú mây ngàn thêm nối bước
Thổi bùng lên ngọn lửa dậy yêu thương
Hòa âm vang hoài vọng cuộc chấn hưng
Gọi sức trẻ tưng bừng khơi sức sống

Nơi gian nan đợi thu về mong ngóng
Thuở canh tân dậy sóng một nhân hào
Lê Đình Thám ghi vào trang sử mới
Mở dòng thơm tuổi trẻ dậy miên mang

Đoàn Thanh Niên Đức Dục mới sang trang
Bao tri thức hướng về nguồn Phật học
Ban Đồng Ấu trải lời kinh nhả ngọc
Gia Đình Phật Hóa tỏa ngát xinh tươi

Nhớ tháng tư một chín năm mươi mốt
Danh xưng Gia Đình Phật Tử Việt Nam
Bát ngát nở hoa suối nguồn diệu pháp
Song hành dân tộc mở hướng ngày mai

Trải dòng xanh Sen Trắng nở hoa khai
Thơm ngát hương yêu ân tình nhân loại
Bảy mươi năm con đường thênh thang mãi
Thế giới huy hoàng Phật hóa tương lai




SUỐI THƠM TRONG NGẦN

SUỐI THƠM TRONG NGẦN

Ngồi mơ dốc núi xa xanh
Cành lay hoa mở cánh hồng hứng sương
Nguyệt còn thẹn nép mây vương
Sao nghe hương sắc như dường kém duyên
Sao cho sương khói quanh miền
Cho dòng sông dậy sóng thuyền thoáng qua
Áo xưa phai sắc nhạt nhòa
Mà nghe nguồn cội vỡ òa dẫu thơ
Đêm tàn mộng nguyệt như mơ
Thêm hương chút nữa ủ chờ mai sau
Thì nay thắm chút tình nào
Để cho ấm mãi lối vào tuổi hoa
Cười lên bát ngát thiền ca
Đất như rộng mở nảy tòa sen thơm
Ánh vàng tỏa sáng quanh thềm
Sắc không thấm đẫm êm đềm trường giang
Nắng lại qua đêm dần tàn
Dòng đời sáng tối gió ngàn trôi xa
Sáng nhìn ngắm cánh chim qua
Chiều xem khói ủ mây nhòa thinh không
Đêm nghe yên tịnh cỏi lòng
Sóng khuya đã cạn trong ngần suối hoa




Nhớ Thương Anh Cả

Nhớ Thương Anh Cả

Thương Ôi !
Cánh nhạn quá tầng không
Hạt vàng rẽ sóng
Bóng Cả ngã trời Tây
Đại thọ viên dung an nhiên vào không tĩnh tại

Tâm trí cao
Phạm hạnh thơm hương thượng sĩ
Tường vân hòa hợp
Nhiếp chúng rợp mát muôn phương
Nẻo Như Lai hướng về bến giác
Bi tâm sáng chói
Đạo phong ngời ngời tỏa ngát Vô Ưu

Vầng nguyệt lặn
Ngọn đèn thiền chao gió
Hoa Đàm trãi nắng uyên nguyên
Cả thế giới ba ngàn
Mây giăng khăn tang vần vũ
Cỏi ta bà ảo não dáng đăng trình
Trang sách chơ vơ
Áo khói hương lờ lững
Gió cũng ngừng trôi
Muôn chim ngưng tiếng hát
Ca Lăng Cả tinh cầu rung động
Thinh lặng run lòng son

Vườn xuân muôn hoa ngâm nở
Rừng thu lá đổ hiu hắt heo mây
Vắng tiếng pháp âm
Bồ Đề đầm ấm
Nao nao dung nghi đĩnh đạt
Sương rơi đầu ngõ nắng chưa lên
Khép lại bên đời một tài hoa

Nén tâm hương hòa nguyện
Bến giác thuyền về
Suối nguồn chân như tự tại
Phật quốc cao đăng
Vô Sanh Pháp Nhẫn
Tăng thân thường trú
Chủng tử hoàn lai
Hội nhập ta bà
Sơn môn Sen Trắng tái khai hành trạn

Đèn thiền tỏ rạng
Vô Tận Đăng ngời sáng
Lam sử khắc ghi
Miên viễn nhập pháp giới Hoa Nghi


Không ngờ lần gặp gỡ này là lần sau cuối
Kể từ đây Bóng Cả ngã trời Tây
Cánh Hạt vượt tầng không lộng gió
Nhân dáng Thượng sĩ dép cỏ đường về.
Mai này phái đoàn khởi hành
Vì bệnh duyên không tháp tùng được
Cùng anh chị em kính viếng tang lễ.
Từ phương xa hướng vọng về
Mắt lệ tràn mi – đoạn trường đau đớn
Ngưỡng vọng ai tiễn – kính bái biệt Anh !!!

Lam Nhã Thảo Am 12042567-30052023




NHẠC : NGÁT HƯƠNG HOA ĐÀM




Nhớ Về Phật Đản Một Chín Sáu Ba

Nhớ Về Phật Đản Một Chín Sáu Ba

Cảo thơm lần giở trước đèn
Từng trang lịch sử gót sen vào đời
Lửa bùng lên chói lọi mặt trời
Đốt cháy cả một thời vô minh
Nắng mai Phật Đản trở mình
Làm thao thức ảnh hình ngàn hoa đạo
Chợt tỉnh xưa nào những bóng ma tàn bạo
Cho đọa đày ngầy ngụa bao mầm sen
Sao vẫn còn bức bối giữa đêm đen
Mắt ngọc nhòe mưa vạch trăng lên đáy nước
Lá rung khua xôn xao nối bước
Khắp ba ngàn rộn rã niệm ước từ bi
Ánh chân như năm sắc sáng bờ mi
Rợp mát bóng cờ sáng nay sen trắng
Rủ xuống trần tâm vui òa trong nắng
Trời Nam vang vang chầu quanh Phật Mầu Ni




Áo Mới Giữa Ngàn Hoa

Áo Mới giữa ngàn hoa

Trọn đời một kiếp con tằm
Thắt ruột nhả tơ
trao lại cho đời những tấm lụa vàng óng ả
Em áo mới xum xoe nắng hạ
Ánh lên hương săc trăm hoa
Bướm vờn quanh vũ khúc thiền ca
Làm ấm lại dòng đời bao tẻ lạnh
Sông nước yên bình ngàn xanh yên tỉnh
Một trời mơ êm ả miên man
Dấu yêu ơi mai này rời xa
Vào nơi xứ lạ
Cờ hoa đón mỗi bước chân di
Ngập ngừng muôn ngã
Dấu xưa xa tít nghìn trùng
Cảo thơm lần giở
Lật lại từng trang ấm lạnh đầy vơi !…
Khóe mắt rưng rưng một thời dong rũi
Gió thoảng qua nắng cũng nhạt nhòa …




Vòng Tay Chới Với Tương Lai

BÀN TAY CHỚI VỚI TƯƠNG LAI !

Từ lòng nôi vào đời
Đôi bàn tay trắng chơi vơi
Ngỡ ngàng trược dài mãi miết
Bàn tay chới với tương lai
Xe lăn mòn cát bụi
Đường xa hun hút dáng mây chơi
Bóng ngã chiều hôm buồn lạnh dợi
Vòng tay thui thủi một khoảng đời
Trăm năm một giấc mơ dài
Tương lai một đóa hoa ngời tuyết sương
Tàn y hương sắc mộng nghê thường
Kê vàng một giấc mơ tan úa vàng !




Vạt Nắng Chiều Hôm

VẠT NẮNG CHIỀU HÔM !

Thôi ! nghĩ rằng mình không còn nữa
Vạt nắng về chiều bóng ngã non mây
Đêm miên man dài ngỡ ban ngày
Nơi bóng xế chiều hôm buồn lạnh dợi

Cứ ngỡ rằng hào quang thêm rạng chói
Viễn cảnh xa mờ vời vợi thoảng mây bay
Nơi yên bình vui giấc sum vầy
Nơi hội tu siêu nguồn chân lý

Tháng ngày qua ân tình tri kỷ
Từng dáng hoa tàn vỡ dưới tầm tay
Nơi khướt say tâm sự mãi vơi đầy
Nơi quyện tụ hình hài thêm cằn cỗi

Anh lại về bóng đêm nhòa tăm tối
Nỗi đường xa hun hụt mãi chân mây
Nơi ùa về thềm cát sóng bủa vây
Nơi hốc núi tan mây thần tượng
Cho nỗi nhớ chất đầy ngất ngưỡng
Cho tóc mây êm ngủ dưới chân mi
Cho nỗi buồn vò võ thoảng năm dài
Cho trôi mãi vật vờ cơn sóng cả
Thuở đại dương hải âu thời vật vã
Thốc biển xanh sóng dậy phủ mầm non
Chuyến đò qua thêm nỗi nhớ hao mòn
Tháp ngà chợt ru êm con chim nhạn!




Nguồn Tuệ Giác Tươi Mát




Một Chuyến Chơi Xa

Một Chuyến Chơi Xa

“Thân như điện ảnh hữu hoàn vô,
“Vạn mộc Xuân vinh – Thu hựu khô.
“Nhậm vận thịnh suy vô bố úy,
“Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.” – Vạn Hạnh Thiền Sư

Đời sống qua mau như ánh chớp
Có rồi không cháy bỏng cả cuộc đời
Cây cỏ mùa Xuân xanh tươi mát
Thu về mây bạc héo úa tàn phai

Phó mặc dòng đời suy hay thịnh
Xá chi sợ hãi mãi muộn phiền
Suy thịnh – thịnh suy giọt sương đầu ngọn cỏ
Một mai rồi tan biến qua mau

Một chiếc thuyền nan qua biển cả
Dạo chơi trong cuộc vô thường
Biển khơi dậy sóng luân vũ mãi
Đời như là một giấc mộng chơi

Cho đáy mắt em buồn vơi phố chợ
Nắng vàng theo mỗi bước em đi
Đến lúc tay chèo rời rã mỏi
Thì thuyền em cuốn hút giữa mù khơi !




Dáng Đời Thoảng Qua

Dáng Đời ThoẢng Qua

Dáng trúc che ngang vầng nhật nguyệt
Trăm năm in bóng đáy hồ Thu
Thời gian thoảng bóng câu cửa sổ
Ánh sét tan rung cả hương đêm
Khai bút đầu Xuân Quý Mão




Đại Hội Nâng Cánh Ước Mơ






Xuân Vẫn Còn Mãi Mãi Thương Yêu

Xuân Vẫn Còn Mãi Thương Yêu

Nắng vẫn còn vương đây đó
Xuân khẻ khàng còn đọng nhành mai
Mai chưa tàn nghĩa là Xuân chưa phai
Thì hương sắc vẫn còn vui ấm áp
Như thấy Xuân vẫn còn nhộn nhịp
Phố rộn ràng áo mới khoe hoa
Thì Xuân ru mãi giấc mơ xa
Cho thương nhớ đầy thêm sắc thắm
Cho đôi tay vẫn còn đầm ấm
Ôm giữ đời ru mãi ngàn năm
Cho mơn man mây trắng bân khuân
Như níu lại cuộc tình xa vắng
Xuân xoa đi những đêm dài thức trắng
Những nhớ thương như dồn dập đổ về
Thì tình người mãi mãi với hương quê
Có đâu chút hương Xuân này sao nỡ đành quên lãng !!!




Phật Đản Nở Vô Ưu

PHẬT ĐẢN NỞ VÔ ƯU

Một sớm Hoa Đàm rung thiên nhạc
Ba ngàn thế giới nở hân hoan
Lâm Tỳ Ni hương thơm tỏa ngát
Chiên đàn rực rỡ ánh hào quang
Ngàn xưa Phật Đản hận hoan
Nay mùa Phật Đản miên man giọt buồn
Chuông chùa rơi giữa ngổn ngang
Thời gian đẫm lệ mãi tràn bờ mi
Ngoài kia gió thốc ngàn khơi
Biển như dậy sóng lòng đời vỡ toang
Hỏi sao cứ mãi muộn màng
Mây Vô tình thả mỏi mòn dáng trăng
Nỗi phù sinh trãi bao lần
Nụ sen hé nở dịu dàng chuông ngân
Thuyền xưa bến giác như gần
Hoa Ưu Phật Đản bao lần trầm tư




Cha Vẫn Còn Đây

CHA VẪN CÒN ĐÂY !

Đã bao mùa Vu Lan trôi qua
Thế mà con chưa bao giờ nghĩ đến
Một đóa Hồng gắn lên ngực áo cha

Đời mà sao vô tình đến lạ !
Cha vẫn còn đây mà xa lắc bao giờ !
Đời thờ ơ trong tình cha muôn thuở
Bây giờ về, con nhìn lại tóc cha
Đã bạc trắng tự thuở nào quên lãng
Cha ơi cha ! con ân hận muôn đời !




Mãi Rong Chơi Giữa Đời Hư

MÃI RONG CHƠI GIỮA ĐỜI HƯ !

Cứ ngỡ rằng trần ai là như thật
Mãi quên đi điên đảo đến bây giờ
Cứ ngỡ rằng dạo chơi trong chốc lát
Nào ngờ đâu mãi miết đến hôm nay

Có bao giờ nghĩ đến cuộc đời này
Là tạm bợ thời gian trong na sát
Mới thấy đó quyền uy đầy sinh sát
Bổng chốc thành mây khói vuột tầm tay

Bổng chốc như rơi rớt chín tầng mây
Như cát bụi phù du đời ngắn ngủi
Cứ gào thét lửa phun mù gian dối
Bốc men say trên đỉnh ngự lắc lư

Ru dòng đời vào giấc ngủ tàn dư
Xây đắp mãi hận thù thêm chua chát
Cho bất công cày nát cả quê hương
Cứ đắp tô trên cát mộng bá vương
Quên hụt hẫng mai này là huyễn mộng !