Con Đường Vô Tưởng

Con Đường Vô Tưởng

 

 

Trên con đường xa đi
Mỗi bước liêu xiêu khập khiễng
Đường về chiều sao thấy dài vô định
Bóng tối đổ dồn dọa dẫm ngây thơ

 

Đường xa đi chân lý bổng mù mờ
Nơi cát bui hóa thành ảo tưởng
Những hư linh khoác áo mờ nhân ảnh
Những hồn tồi như ẩn hiện tham sân

Đường xa đi chợt thấy bân khuân
Hình tượng thuở nào sụp đổ dưới bước chân
Những tán thán bổng hóa thành vô tưởng
Những hào quang xám ngắt giữa đời thường

Đêm chợt về vây kín cả không gian
Thêm giá buốt lên đời quạnh quẻ
Dáng hư linh vang cười nắc nẻ
Trong men say chếnh choáng hư vinh