Ở một khoáng trời
có mái tranh nghèo êm mát
Cát trắng ôm tròn chân núi
sóng vỗ âm vang
Tôi và em
sóng sánh trăng vàng lùa ngân sáng
Ánh mắt xoe tròn
tay buông rộng ảnh triều lăn
Núi thì cao cao ngoài mình chan hòa ra biển
Còn biển thì mênh mông trắng xóa cứ ùa vào
Em yêu núi lợp bóng mây ngàn lên sừng sững
Tôi yêu biển xanh rờn bát ngát tỏa đại dương
Biển gần lại vỗ sóng phủ viền quanh chân núi
Rồi một mai sải dài vuột khỏi cõi chơi xa
Nếu lỡ hẹn thì núi vẫn cứ hoài chờ đợi
Thì xanh ơi ! thôi nhốn nháo gào thét mà chỉ
Sóng giận dỗi ra khơi mang hòn đau mãi miết
Núi lặng thầm trãi lòng cát trắng mãi chờ mong
Dẫu chia phôi quắc quay dễ nào phai nỗi nhớ
Em yêu ơi ! biển xô vào đợi khó xa nhau
Lam nhã Thảo am, nữa khuya 02052554 – 13062010