Mỏi Mòn

MỎI MÒN

Từ thuở rời đi khó biết rồi
vô minh ủ kín một đời thôi
đường xa mãi miết thời lăn lóc
lem luốc phong trần biển đầy vơi

Rồi phải về đâu giữa cuộc đời
Lang thang mòn gót khắp nơi nơi
Bến bờ lặng ngắt rêu phong ủ
Một tiếng chân như chẳng thấy ừ

Rồi ánh từ quang soi bóng đêm
cho tâm tư thức giấc êm đềm
cho lòng lắng lại bên bờ giác
gội rửa bùn nhơ sớm sạch thêm

Thao thức đây rồi lắng dịu êm
Cánh hạt chiều hôm đọng bên thềm
Trăng khuya bát nhã nhòa tăm tối
Thuyền thả lên khơi gió lặng mềm