MỘT THOÁNG NHƯ MƠ
Em về nhớ hoài miên man
Mưa rơi xối xả đầy hồn
Tháng năm mỏi dài tăm tối
Lụt lội bùn tanh tức tửi
Cho đời chếnh choáng buồn tênh
Thôi rồi một thời dĩ vãng
Men say lý tưởng hóa thành
Hư vô tan vào mây khói
Mênh mang một cỏi đường về
Biển trời hải âu lặng gió
Cho lòng khép lại quên thôi
Dẫu cho triều lên hối hả
Lòng không cứ thả lên khơi
Chuyện đời tàn phai năm tháng
Lời kinh thanh thoát … mơ màng !