Ở Cuối Con Đường
Từ lạc bước trần ai
khoác áo bụi đời lem luốc
mãi miết lăn quay
dòng nghiệt ngã cuộn trôi
mụ mẫm chiêm bao
một thời xiêu bạc
cho ngày dài theo đêm tối lang thang
thương cho con nước sỗ sàng
sóng xô vùi dập trăng vàng nát tan
ở nơi này không một chút bình an
mưa đẫm đầy trời quay quắt
bỗng chợt nhớ cuối con đường xanh ngát
là vườn xuân thơ mộng giữa lòng đời
gió muộn về giũ áo thảnh thơi
trăng còn đó vàng phơi cành trúc
gió vẫy gọi đường trường thôi thúc
từng cánh thơm lần mở hải triều âm
hoa lá bỗng thấm đẫm sương mai mà xanh biếc
bình minh về quảy gánh lên vai