Ngồi mơ dốc núi xa xanh
Cành lay hoa mở cánh hồng hứng sương
Nguyệt còn thẹn nép mây vương
Sao nghe hương sắc như dường kém duyên
Sao cho sương khói quanh miền
Cho dòng sông dậy sóng thuyền thoáng qua
Áo xưa phai sắc nhạt nhòa
Mà nghe nguồn cội vỡ òa dẫu thơ
Đêm tàn mộng nguyệt như mơ
Thêm hương chút nữa ủ chờ mai sau
Thì nay thắm chút tình nào
Để cho ấm mãi lối vào tuổi hoa
Cười lên bát ngát thiền ca
Đất như rộng mở nảy tòa sen thơm
Ánh vàng tỏa sáng quanh thềm
Sắc không thấm đẫm êm đềm trường giang
Nắng lại qua đêm dần tàn
Dòng đời sáng tối gió ngàn trôi xa
Sáng nhìn ngắm cánh chim qua
Chiều xem khói ủ mây nhòa thinh không
Đêm nghe yên tịnh cỏi lòng
Sóng khuya đã cạn trong ngần suối hoa