Tan Thầm Nỗi Đau
Thôi về ủ lá vườn mây
Cho sương tuyết đó đong đầy trăm năm
Cho trăng xoài ngủ đêm rằm
Cho mây giăng kín âm thầm gối chăn
Đường về hun hút gió giăng
Mòn chơn gót bám đen sần dáng phai
Đường dài mỏi gối chùn vai
Cho đau đáu mãi ngút hơi gió ngàn
Sông dài cứ mãi miên man
Dấu khuya còn đó sao tan nỗi thầm
Dêm trằn trọc mãi dư âm
Nghe côn trùng đỗ vang ngâm rừng già
Rầu rầu đùa cỏ thoảng qua
Cho hương đất đó còn mà thấm sâu
Trăng vàng vọt chếch mái đầu
Còn suy tư mãi bộn bề mai sau
Những con nước chảy dạt dào
Tình như còn đó gió vào như không
Xa kia sóng vẫn âm trầm
Cho mây hờ hững cuộn thầm dáng trăng
Cho trăng cứ mãi tần ngần
Cho mây cứ mãi lùa trăng lối về
Sao mà cỏ úa sơn khê
Sao mà hoa cũng vàng hoe đường dài
Sao nghe nghe mãi u hoài
Còn bao nhiêu nữa cho dài tiếc thương
Nhớ thuở nào trãi muôn phương
Một mình lạc giữa đời thường muôn hoa
Từng dáng hương chợt thoảng qua
Ta nghe từng mỗi bước hoa vào đời
Mà mghe ấm áp nắng trời
Hồng phơi mặt đất gió mời sắc vui
Cho thêm lên chút xinh tươi
Mai cười trong sáng rạng ngời lan xa …