Thầm Lặng
Trong sóng vỗ
âm thinh xa
thế giới ba ngàn xao động
Nơi tịch nhiên
yên ắng
hiện chân như
Từ chốn trần ai rộn rã
Mỗi bước đi về thảnh thơi
Vành môi khẻ mở
nụ cười Ca Diếp
đài sen xưa rực rỡ ba ngàn
Dẫu mây kia có trầm xuống
dậy sóng ba đào
thì cành lau vẫn an nhiên vô ngại
Từ nhốn nháu bỗng hóa thành Không ! – tự tại
Biến tích vô cùng – vô hữu vô chung…