Hội Chứng Thanh Thiếu Nhi
HỘI CHỨNG THANH – THIẾU – NHI
Hội chứng thanh – thiếu – nhi, đây là nỗi đau, một thách thức lớn, làm nhứt nhối lương tri các nhà làm công tác văn hóa – giáo dục – đạo đức !…
Ở tuổi giao thời, tuổi trẻ đầy tò mò – mơ mộng, khát khao khám phá. Ở tuổi này, không còn là trẻ thơ – bé bỏng, mù tịt với mọi thứ. Và cũng chưa thể là một người lớn, với nhiều hiểu biết chín chắn trọn vẹn. Trái tim thì nóng bỏng, nhạy cảm trước mọi diễn biến đời thường. Nhưng đầu óc thì lại mơ hồ – mù mờ – bất định. Nếu có những vấn đề đột biến, sẽ dẫn đến một quyết định bột phát, dễ dàng sa chơn – va vấp. Có khi đem lại những chấn thương khó lành, làm nhứt nhối suốt cả cuộc đời !
Từ nhiều thế kỷ trôi qua. Những thảm trạng áp bức – bất công – bạo động xảy ra trền miên, dẫn đến đói rét – bệnh tật, thiếu thốn mọi mặt. Xã hội lạc hậu, dẫy đầy hủ hóa, mê tín dị đoan tràn lan. Những tôn giáo Thần quyền, phủ che – sơn phết muôn vàn sắc màu cuồng tín, lừa dối – phỉnh dụ, đè nặng lên nỗi khổ tinh thần nhân loại
Con người đang ngủ quên trên thân phận nô lệ, đắm chìm triền miên trong bóng tối đêm đen, phó mặc cho các dòng ý thức hệ đoanh vây – tung hoành – giành giật ảnh hưởng, xâu xé lẫn nhau, tha hồ nhã ra biết bao độc tố, làm ô nhiễm độc hại môi trường. Chúng như những kí sinh, rục rịch ngứa ngáy, là ngoi lên bòn rút, làm tê liệt quằn quại sức sống nhân sinh, nhằm mục đích đắp cao thêm quyền lực thống trị
Tình trạng thanh – thiếu – nhi thật đáng thảm thương. Như con bệnh trầm kha, càng lúc càng ngất ngứ – chán chường – mất hướng. Buông thả cuộc sống, lặn ngụp sa đọa, nhầy nhụa trong trụy lạc tanh hôi. Trước nỗi bế tắc tột cùng, tuổi trẻ đi tìm lối thoát bằng những hành động nổi loạn quá khích. Nhiều băng nhóm được hình thành, tạo thêm nỗi bất an cho toàn xã hội
Có cái gì đó, đang làm bất ổn, bức bối tâm hồn trẻ ! Có phải thế hệ đi trước, đã vô tình đánh mất niềm tin trong tuổi trẻ ? Có phải tuổi trẻ đang hụt hẩng – mất hướng ? Những cú sốc vô cớ, đang làm cho tuổi trẻ nổi giận !
Trong tuổi trẻ, bầu nhiệt huyết đang rần rật bừng chảy. Nếu không phát huy và sử dụng đúng đắn, để cân bằng sinh thái, thì sự bùng nổ vô cớ, bừa bãi thường xuyên xảy ra là điều không thể tránh khỏi
Sự lừa phỉnh của xã hội, sự mê hoặc của tôn giáo, đã đánh lừa – xem thường tuổi trẻ, làm cho tuổi trẻ mụ mẫm – mất hướng, làm mất đi cả lí trí phán đoán. Đứng trước ngỏ tối, tuổi trẻ hụt hẩng, khó định hướng, khó tìm ra cho mình một lối đi đúng đắn
Xã hội đã nhìn tuổi trẻ với cặp mắt theo dõi – dè chừng – ngờ vực. Đánh giá tuổi trẻ là ngốc nghếch, là phá phách, thì đây là một lỗi lầm đáng tiếc. Bởi vì quá xa rời tuổi trẻ, ngăn cách tuổi trẻ, không tạo điều kiện cho tuổi trẻ, tham gia các hoạt động thiết thực, góp sức với cộng đồng, tức là xem thường, là hạ thấp, đẩy lùi, không giúp cho tuổi trẻ, phát tiết tài năng, phát triển í chí
Nền văn hóa – giáo dục hiện nay đáng kinh dị ! Một nền giáo dục hiện sinh – vong bản, đang làm suy nhược – khủng hoảng tâm hồn trẻ. Hầu như lúc nào cũng thôi thúc, chụp giựt với thời gian, quần quật – nhồi nhét đủ moi thứ kiến thức, mà không cần biết là hay hay dỡ, hoặc chắc lọc tốt xấu. Chỉ biết vùi đầu vào sách vỡ, bao vây bởi những lý thuyết khô khan, với những phương trình và hàng tá công thức, tự áp đặt, đè nặng lên bản thân lau sậy quá nhiều áp lực. Chỉ nhằm mục đích, nâng cao số lượng bằng cấp. Một nền giáo dục lai căng rổng toếch, đẩy con người chạy đua theo tham vọng vật chất, tô bồi danh vị hư vinh, dẫm đạp lên nhau, xem thường luân lý đạo đức
Tuổi trẻ, đang cần những bàn tay từ ái, những ai có tâm huyết với tiền đồ dân tộc, biết chăm bón tận tình – đúng hướng, giúp cho tuổi trẻ trưởng thành – hướng thượng, nhập cuộc, cống hiến sức vóc, tài năng, mà không hề đòi hỏi tính toán. Phải khơi gợi cho tuổi trẻ thấy ra rằng, cộng đồng đang cần những bàn tay nhiệt tình – nóng bỏng của tuổi trẻ nhiệt tình đóng góp. Hãy để cho dòng máu nóng, đang rần rật tuôn tràn, sáng tỏa nhiệt năng, bằng các hoạt động vị tha thiết thực, hòa nhập cùng dòng sống đại thể
Đứng trước một nền văn hóa – giáo dục rối bời – rách nát, đánh rơi đạo đức tâm linh, xem thường nhân nghĩa, bại hoại gia phong. Thì nền văn hóa – giáo dục ưu việt của tôn giáo, mà cụ thể là Phật giáo, cần phải nhanh chóng được đặt lại. Chỉ có nền giáo dục vô ngã – khai phóng của Gia Đình Phật Tử Việt Nam “Truyền Thống” mới đủ năng lực huyền nhiệm làm được cái chức năng thiêng liêng, là giáo dục đạo đức, nâng cao phẩm cách của con người đến toàn diện. Hãy mỡ rộng vòng tay đón nhận tất cả. Phải thực sự là tổ ấm, tạo điều kiện cho thanh – thiếu – nhi bước vào, thể nhập cuộc sống. Giúp cho tuổi trẻ tự tin, phát tỏa nhiệt năng, phát triển nhân cách, nhận thức được cuộc sống sáng sủa, tràn đầy tươi đẹp, có nhiều ý nghĩa. Không còn tự ti – mặc cảm bị hất hủi – bỏ rơi…