Cha !
Ngày của Cha hay còn được gọi với tên tiếng Anh là Father’s Day là ngày lễ tôn vinh những người làm cha.
Việc ăn mừng ngày của Cha bắt nguồn từ Fairmont Tây Virginia vào ngày 5 tháng 7 năm 1908. Bà Grace Golden đã tổ chức ăn mừng nhằm tôn vinh người cha đã qua đời trong thảm họa Monongah Mining ở Monongah.
Năm 1909 một người phụ nữ tên Sonora Dodd cũng đã ăn mừng ngày của Cha do bị ảnh hưởng từ ngày của Mẹ. Sonora Dodd sinh ra trong gia đình sáu chị em mẹ mất sớm và bố phải lo toan tất cả. Xuất phát từ sự kính trọng, biết ơn công lao dưỡng dục của người Cha mà bà đã chọn ngày sinh nhật của mình 19/6 để tôn vinh người cha yêu dấu.
Năm 1966, Tổng thống Mỹ Lyndon B. Johnson đã quyết định chọn ngày chủ nhật thứ 3 của tháng 6 hàng năm là ngày của Cha ở Mỹ.
Năm 1972, Tổng thống Mỹ Nixon đã ký văn bản xác nhận ngày chủ nhật thứ ba của tháng 6.
Ngày của Cha là ngày lễ có ý nghĩa thiêng liêng, là dịp để những đứa con trong gia đình thể hiện tình thương yêu, niềm kính trọng biết ơn đối với người cha.
CHA !
Cha là vầng thái dương bạch ngọc
Ngọn Thái sơn sừng sửng hướng con đi
Tình yêu cha cao qúi tựa thân cây
Tỏa bóng mát cho đời con khôn lớn
Ơn Cha !
Lá Thu vàng rụng bên thềm
Ơn Cha thắp sáng tâm hồn trẻ thơ
Nắng ấp ủ tình Cha cao núi Thái
Công sinh thành oằn nặng bờ vai
CHE PHỦ ĐỜI CON
Cha là bóng mát che phủ đời con
Là biển cả tình thương chẳng mỏi mòn
Là trái tim hổng tỏa hương nồng ấm
Là mặt trời sáng chói khắp nước non
Lam Nhã Thảo Am, 250082550 – 16102006
CHA VẪN CÒN ĐÂY !
Đã bao mùa Vu Lan trôi qua
Thế mà con chưa bao giờ nghĩ đến
Một đóa Hồng gắn lên ngực áo cha
Đời mà sao vô tình đến lạ !
Cha vẫn còn đây mà xa lắc bao giờ !
Đời thờ ơ trong tình cha muôn thuở
Bây giờ về, con nhìn lại tóc cha
Đã bạc trắng tự thuở nào quên lãng
Cha ơi cha ! con ân hận muôn đời !
NẾP NHĂN VẦNG TRÁN
Con có biết mỗi nếp nhăn vầng trán
Bởi vì con đời lắm lúc chưa vui
Con có biết mắt cha nhìn khuya khoắt
Lòng trĩu buồn hun hút ngập ngừng rơi
Cỏ Dại Viết Thành Thơ
CỎ DẠI VIẾT THÀNH THƠ
Đường dẫu xa vụt bóng sau lưng
Phương trời mộng sáng bừng phía trước
Sương mờ trắng lạnh lùng dõi bước
Ngày mong manh xin một chút bình yên
Thuở nào còn gió nghĩ mơn man
Cho thấm đẫm sương mai mà xanh biếc
Cho cốt cách mở ra tươi mát
Ấm áp vườn thơm cây lá nở hoa
Rồi lại về ấm lại mỗi vòng tay
Cho yêu thương trải lòng thêm chút nữa
Cho bờ vai vẫn còn nơi nương tựa
Cho ngày dài yên ả trước hoàng hôn
Con nước xanh lùa sóng mãi rập rờn
Nơi cỏ dại vẫn còn vương giấy trắng
Nơi bảo giông bổng hóa thành yên ắng
Cho lời ru viết mãi thành thơ
Tình Người – Tâm Quán (Thích Nhất Hạnh)
Xuân Thêm Ấm Áp
Xuân Thêm Ấm Áp
Xuân về qua ngõ tàn Đông
Làm cho ấm lại nỗi lòng em tôi
Đông làm giá buốc lạnh đời
Thì Xuân ấm áp tình người sẻ chia
Đông ngoài kia đã chia lìa
Để em tôi khỏi đầm đìa xót xa
Bao năm lạc bước xa nhà
Mỗi bước đi mỗi nhạc nhòa yêu thương
Bây giờ Xuân đến vấn vương
Cho yêu thương lại gần hơn nỗi chờ
Cho em thắp lại ước mơ
Cho hoa thôi nhạt phai mờ dấu yêu
Đoạn trường qua thắm thiết nhiều
Bao nhiêu cay đắng bao nhiêu nỗi buồn
Xuân về ngẫm lại mà thương
Đấu chân chim đã môi hường cũng phai
Em ơi đời có dừng trôi
Cứ xa mãi mết buồn vui vô thường
Xuân về lạc bước hồi hương
Làm cho ấm lại bình yên dòng đời
Từ đây thuyền lại ra khơi
Tiếp thêm sức sống ngõ đời mở toang
Không còn như thuở ngây hoang
Làm cho nước mắt xéo mòn thịt da
Xuân về ấm áp tình xa
Anh em hát lại tình ca muôn đời
Gia đình thân ái đây rồi
Cứ vang vang mãi một thời bình yên
Xuân Ngây Hoan
Xuân Ngây Hoan
Hơn nửa đời đau giữa nét Xuân
Đất hoa rêm nhứt gió xua dần
Bàn tay đen đúa vò tan tác
Mặt nhực úa tàn theo dòng men
Khí thiêng sông núi nhòa trong lệ
Đạo pháp thâm nghiêm xé rách toang
Tuệ kiếm nỡ vùi treo hoen rỉ
Kinh thư vụn nát mãi hoang tàn
Đêm nghe buốt giá lùa chuông mõ
Phật tự lăng xăng buông áo cơm
Xúng xính áo vàng chen áo đỏ
Xuân về rộn rã chuốc ngây hoan
Lam nhã Thảo am, Giao Canh Dần 01012553 – 14022010
Xuân Mới Áo Lam Vui
Xuân Mới Áo Lam Vui
Xuân đến rộn ràng khoe sắc thắm
Nét hoa đầy ắp ấm lam nhà
Trí tuệ nở bừng lên sáng toả
Trãi lòng nhân ái thắm vị tha
Đây đó chung lòng xây tổ ấm
Nhà Lam thế giới rộng bao la
Vòng tay thân ái lan truyền mãi
Vô vàn tin mới mãi hương xa
Tha thiết vạn lòng Lam rộn rã
Hướng về thế giới rộng bao la
Trái tim Oanh nhỏ xòe sen trắng
Chớm nở Hương Lam ngát cả nhà
Chỉ có gia đình dây thân ái
Ươm mầm thế giới nở nhành hoa
Sắc thắm vô vàn thêm nắng mới
Áo Lam nô nức mãi hoan ca …
Xuân Chưa Vui
Xôn Xao Cánh Bướm
Xin Cho Xuân Là Mãi Mãi Có Nhau
Xin Cho Xuân Là Mãi Mãi Có Nhau
Xuân lại đến thịnh khai hoa rực rỡ
Xuân ươm hồng thơm sắc thắm hương sen
Xuân đến rồi xem gió mây chao lượn
Trời trong xanh chim hát tự bao đời
Xuân đem về trao ước muốn lên khơi
Tay trong tay ấm áp mãi tình người
Hoa vẫn nỡ mai đào thêm đằm thắm
Bạn tình xưa ân nghĩa cũ mãi tươi
Thôi hãy về thả thơ vào Xuân nhớ
Lá ngậm sương thấm đẫm đợi nụ Xuân
Tình dẫu lỡ hương vẫn còn muôn thuở
Nếu còn yêu thì hương nhớ dâng đầy
Thôi hãy về chim yến rộn nắng mai
Áo hương xưa thêm ấm áp đôi vai
Trên ngực nở tim yêu xòe hoa thắm
Xuân trải lòng bát ngát khó nhạt phai
Chớ bảo răng Xuân bất khứ bất lai
Bởi vì Xuân đất trời trôi đi mãi
Chỉ có Xuân ở lòng người tĩnh tại
Xin cho Xuân là mãi mãi có nhau …
Vô Ưu Bừng Nở Tala
Vô Ưu Bừng Nở Tala
Trăng là thơ nhạn viền mây
Ngón tay chớp cánh chim bay tịnh dần
Bóng in đáy nước lăn tăn
Dáng xưa biến tích dấu trần muội phai
Sương nhạt nhòa đọng hiên mai
Hoa phơi phới đón gọi mời nắng khơi
Đây rồi một chút tinh khôi
Cho hương thơm thả lên đồi trút xa
Ngạt ngào bát ngát thiền ca
Lắng nghe vọng tiếng lòng xa gọi về
Lặng thầm trụi lũi cơn mê
Khinh an cưỡi sóng hư vô ngược dòng
Còn đâu nữa ánh trăng trong
Sáng soi tăm tối vớt vòng trầm luân
Nơi thâm nghiêm ánh sắc không
Vô ưu bừng nở toả ngần Tala
Lam nhã Thảo am, 04092550 – 25102006
Vọng Về Anh
Vọng Về Anh
Anh đi rồi vô vàn tinh tú lặn
Cả trời Nam ngầy ngụa trong mưa
Cánh hạt qua sông biến tích
Chim âu nhớ biển kêu thương
Hỏi gió – gió bổng xa khơi trầm mộng
Hỏi mây – mây viền núi khăn tang
Dòng sông xưa tải biết bao chuyến đò
Bến đổ vẫn còn xa tít
Anh ơi ngàn dặm hướng về
Sao mà long như dao cắt
Bóng cả đâu còn chốn ngự
Lam nhã Thảo am, nữa khuya 03072555 – 02082011
Việt Nam Đất Nước Tôi
Về Thôi Ủ Lá Vườn Rêu
Trăng già treo giữa nhánh Thu
Miên man sương lạnh lời ru mỏn lòng
Nghẹn ngào bụi phấn mờ rung
Lòng nghe chùng lại ngại ngùng dấu xa
Ngày qua còn mãi bôn ba
Cần cù chăm chút ngàn hoa để đời
Nhưng nay trăng đã xế rồi
Luống cày vụn vỡ bãi bồi nông sâu
Còn đâu nữa nét bạc màu
Dáng phai ngày cũ còn nao nức lòng
Mai về mưa gió thoảng không
Lều mây sương mốc mòn trông mỗi chiều
Lẽ nào hòn đá đìu hiu
Đường mòn ngăn lối chim vào vút cao
Sợi tơ vương vấn lối nào
Làm thêm chếnh choáng nao nao cánh diều
Thôi về ủ lá vườn rêu
Cho cây xanh lá tiếp lời ru êm
Cho dòng nước chảy rộng thênh
Mai kia tươi mát đời thêm sắc màu
Lam nhã Thảo am, 27052554 – 08072010
Vang Vọng Đường Xa
Vang Vọng Đường Xa
Dáng nguyệt nghiêng in hình trúc ngã
Anh đi rồi bao mùa Thu buồn bã
Khói lam chiều từ đó vắng bóng anh
Những tháng ngày sông nước thêm lạnh tanh
Bóng cả đường xưa mỏi mòn hun hút
Anh đi rồi nắng Hè thêm oi bức
Chuyến đò chiều chở định mệnh sang ngang
Dấu cũ mòn xưa đường xa in bóng
Dáng nguyệt hẹn bờ mi buồn chao sóng
Thấp thoáng bên đời gọi mãi mây trôi
Anh đi rồi đêm nghe lắm bồi hồi
Một chuyến đò ngang xuôi đời đôi ngã
Hoàng hôn về theo gió thoảng trôi xa !
Ủ Lá Thơm Hương
Ủ Lá Thơm Hương
Tôi lăn quay giữa ba ngàn
Như vi trần mãi lang thang luân hồi
Sóng đảo điên lặn mòn hơi
Gió duyên cuồn cuộn rối bời trần ai
Hương thầm còn chút vàng phai
Thỏng tay nhẹ thả dấu hài mênh mong
Trên bờ mi một đóm hồng
Dẫu cho diệu vợi những trông Xuân về
Cành đào rũ mái tóc thề
Dấu chân chim nhỏ chưa hề sắc không
Cỏ xanh mướt một tấm lòng
Lá khô ủ kín ấm nồng nắng mai
Đây rồi một chút hình hài
Cũng xin chờ đợi cho đời thắm tươi
Một tâm tình lên chơi vơi
Khơi thêm ánh lửa sáng lời ước mong
Thuyền Vào Với Trăng
Thuyền Vào Với Trăng
T a về lặng lẽ bên đời
Thơ phai vạt áo nhạt màu xuân sang
Bốn mươi năm mộng mây lam
Mà nghe huyết quảng cháy mềm tâm can
Mà nghe đá ngậm ngùi than
Bóng soi đáy nước tan dần qua mau
Nếp nhăn vần trán xanh xao
Tàn phai cát bụi dạt dào tháng năm
Bốn mươi năm tóc mây giăng
Râu phơi trước gió trắng ngần phất phơ
Bốn mươi năm một giấc mơ
Hạt vàng lướt cánh qua bờ bình yên
Dấu in trang sử lam hiền
Trăm hoa vui nở bên miền từ tâm
Đá mềm theo mỗi bước chân
Hạt sương trên cỏ xoay vần diệt – sinh
Quán cỏ lều một ân tình
Trăng soi quãng vắng đăng trình xa xăm
Lãng quên xiêu tán thơ ngâm
Hoang sơ vách núi âm trầm khói sương
Đường xa khách cũ dặm trường
Nẻo về mù mịt nghê thường giấc hoa
Chiều nay thơ thẩn vỡ òa
Hoa phai cỏ úa người xa mỏi chờ
Bốn mươi năm bao chuyến đò
Đò đưa lữ khách bao mùa xôn xao
Ngẫm lại đời ngọn đèn chao
Biển vẫn mãi chờ sông mãi chảy vào
Hương xưa sực nức nao nao
Sóng lên đùa mãi thuyền vào với trăng
Houston, 05062024
Trái Tim Rực Lửa Từ Bi
Trái Tim Bồ Tát
Trái Tim Bồ Tát
Máu đã đổ
xương đã rơi
thịt da nát tan tứ tán
quặn thắt nỗi đau
cả nước trào sôi nước mắt
Lửa từ bi
trái tim bồ tát
hừng hực bùng lên
tham – sân – si chợt tắt
gục đầu trước năng lượng từ bi
Năm mươi năm
nét mực vẫn còn tươi rói
mỗi người Việt nam
hướng về nguồn cội
thấy nỗi đau sao vẫn còn dằn xé mãi
âm ỉ đâu đây mỗi lòng tê tái
pháp nạn còn dài
làm nhứt nhối lương tri!…
Thức Dậy Đi
Thức Dậy Đi !
Thức dậy đi thông reo trước gió
Thức dậy đi tiếng gà tinh mơ
Thức dậy đi men say ngầy ngụa
Thức dậy đi trác táng thâu đêm
Thức dậy đi men tình chếnh choáng
Thức dậy đi trắng bạc đời thường
Thức dậy đi cỏ hoa úa nát
Thức dây đi mắt biếc dị thường
Thức dậy đi liễu thương hoá ngọc
Thức dậy đi ru giấc đêm dài
Thức dậy đi xa rời mộng mị
Thức dậy đi nổi lửa bùng lên
Thức dậy đi xua tan xiềng xích
Thức dậy đi u bắp hiên ngang
Thức dậy đi công thương dậy sóng
Thức dậy đi nhà máy công trường
Thức dậy đi nông trang rực nắng
Thức dậy đi áo trắng học trò
Thức dậy đi ngổn ngang đèn sách
Thức dậy đi sức trẻ vững vàng
Thức dậy đi màu xanh của lá
Thức dậy đi màu tím hương yêu
Thức dậy đi giăng mây tóc trắng
Thức dậy đi cánh hạt truyền đời
Thức dậy đi sĩ phu oằn nặng
Thức dậy đi vời vợi cao xanh
Thức dậy đi áo lam dào dạt
Thức dậy đi bát ngát tình người
Thức dậy đi màu nâu của đất
Thức dậy đi áo vàng ánh trăng
Thức dậy đi mõ chuông khua vắng
Thức dậy đi rộn rã kệ kinh
Thức dậy đi chối từ vị ngã
Thức dậy đi lòng trãi rộng ra
Thức dậy đi cùng nhau ngồi lại
Thức dậy đi định hướng đường về
Thức dậy đi thuyền đua dậy sóng
Thức dậy đi cờ phất tung bay
Thức dậy đi trời Nam rực nắng
Thức dậy đi sực nức hương lay !!!
Houston, 11052024
Thuyền Trăng Sóng Vỗ
THUYỀN TRĂNG SÓNG VỖ
Đêm về trên bến sông
Một con thuyền nan nhỏ
Mái chèo khua song vỗ
Chở đầy ắp dáng trăng
Ai mua trăng tôi bán
Bán cả dòng sông trăng
Miên man vào vô tận
Thôi mõi đời chờ trông
Đêm nay bên dòng sông
Trăng mỏi xoài lên sóng
Trăng bạc mầu mênh mông
Trôi mãi hoài thoảng không
Nắng mưa mưa nắng ngập lòng
Bóng bong bong bóng bềnh bồng như rong
Thở lên sương khói mờ trông
Hương xưa sắc đó nhạt lòng mơ phai
Đây còn một chút hình hài
Tinh anh dâng hiến trao lời lên khơi
Hạc vàng nhạc khúc buông lơi
Trăng ôm trắng xóa ghềnh đời sóng xô !
Lam nhã Thảo am, đêm 04032020
Thọ Bồ Tát Giới
Thọ Bồ Tát Giới
Đây nén thơm hương trước Phật tiền
Đây lòng thiền nhớ vận vô biên
Tịnh tâm dâng biến văn kinh tự
Rũ sạch trần ai thoáng não phiền
Sám hối nhẹ lòng thêm thanh thoát
Ba ngàn thế giới bỗng lặng an
Sông mê gội rửa bên bờ giác
Hoắc nhiên trực ngộ ngã niết bàn
Đây giới đây thuyền qua biển ái
Đây lòng đây tịnh tại tha phương
Quãy gánh trên vai bồ tát hạnh
Thiện sanh Phật quốc giữa đời thường !
Chùa Tiên Phước, giới đàn Thập thiện – Bồ tát giới tại gia GĐPT tỉnh Bình Thuận, 01122554 – 04012011
Thầy Lại Về
Thầy Lại Về
Thầy lại về mái ấm ngày xưa
Nơi còn đó dấu chân thầy tổ
Thầy lại về ươm mầm nhân tố
Mai yên bình rực rỡ trăm hoa
Nơi thầy về đong đầy nắng gió
La rung khua xao động mái chùa
Tơi tả bên thềm phơi sân tháp
Tràn lối đi xào xạc vàng khô
Thầy lại về vòng tay gom lá
Lòng từ bi rộng mở thêm hoa
Giọt cam lồ ngạt ngào hương lá
Cho cỏ cây tươi thắm mai hồng
Nơi bây giờ êm ấm sạch trong
Mỏ sớm chuông chiêu rung trong gió
Cho hương lòng mở ra muôn thuở
Phật từ bi thi thiết vị tha
Nhìn Về Một Hướng !
Thầm Lặng
Thầm Lặng
Trong sóng vỗ
âm thinh xa
thế giới ba ngàn xao động
Nơi tịch nhiên
yên ắng
hiện chân như
Từ chốn trần ai rộn rã
Mỗi bước đi về thảnh thơi
Vành môi khẻ mở
nụ cười Ca Diếp
đài sen xưa rực rỡ ba ngàn
Dẫu mây kia có trầm xuống
dậy sóng ba đào
thì cành lau vẫn an nhiên vô ngại
Từ nhốn nháu bỗng hóa thành Không ! – tự tại
Biến tích vô cùng – vô hữu vô chung…
Tưởng Niệm
Tưởng Niệm
Này Thầy – này Anh !
Lam viên từ bốn phương hướng về
Mà xót xa tất dạ – đắng cả cỏi lòng
Mà nấc nghẹn không nói nên lời không viết tròn câu
Than ôi !
Tòng lâm giờ đây thêm vắng vẻ
Đất vãn còn nghiêng trời vẫn còn ngửa
Bóng vẫn chưa tròn soi rọi hướng đi
Ước vọng cả đời người
Chưa tròn câu chung thủy
Lam sử vẫn còn dang dỡ từ đây
Phải chăng dòng đời là huyễn hóa
Bóng ngã trời Tây
Một cõi đi về
Mất anh rồi Phan Cảnh Tuân ơi !
Ô hô … thương thay !
Chúng em những Áo Lam còn lại
Xuân đáo hoa khai
Di thừa chí nguyện
Quyết tâm hoàn thành di mệnh
Viết tiếp trang Sử Lam bi – hùng !